Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 673: Ngoại truyện 7 – Dương Duy Khôn
Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:45:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Cường chưa bao giờ nhận ra rằng Triệu Vịnh Mai, người luôn trầm lặng và ít nói, lại có thể phản bác người khác một cách sắc bén đến thế!
"Ừ, cứ coi như bị chó điên cắn phải," anh nói. "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Anh thậm chí không thèm liếc nhìn Hồ Thúy Hồng đang đứng đó, tức giận đến mức muốn phát điên.
Hồ Thúy Hồng: "..."
Nếu là trước đây, cô còn có chút tự tin để dỗ dành Vương Cường quay lại. Nhưng sau cái đêm đó, khi gặp lại anh và cố gắng giải thích, Vương Cường cũng đã lắng nghe một cách chân thành.
Rồi sau đó... chẳng còn gì nữa.
Cô giải thích, anh nghe. Cô nói ý mình không phải như vậy, anh cũng chỉ gật đầu rồi hỏi lại: "Ồ, không phải vậy thì là thế nào?"
Một câu khiến Hồ Thúy Hồng nghẹn lời, không thể nói nên lời.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Vương Cường: "Xin lỗi, trước đây tôi quá tự phụ. Cô yên tâm, từ nay tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa."
...
...
Anh nói không làm phiền thì thật sự không làm phiền. Mấy ngày nay, anh chẳng hề xuất hiện trước mặt Hồ Thúy Hồng.
Kể cả khi cô cố tình đi ngang qua chỗ anh, Vương Cường cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Đây là điều cô chưa từng trải qua bao giờ.
Nếu nói Hồ Thúy Hồng thực sự yêu Vương Cường, thì chắc chắn là không. Nếu không, với sự tốt bụng của anh dành cho cô, hai người đã kết hôn từ lâu rồi.
Nhưng bảo cô từ bỏ Vương Cường, cô lại không muốn.
Đặc biệt là khi nghe tin Vương Cường quay sang tặng đường cho Triệu Vịnh Mai, thậm chí còn bế cô ấy đến trạm y tế.
Tâm lý của Hồ Thúy Hồng lúc này giống như một đứa trẻ chơi đồ chơi: khi không ai tranh giành, cô chẳng thèm để ý.
Nhưng một khi cảm thấy có người muốn cướp đi, cô lại muốn chiếm giữ cho riêng mình.
Lúc này, nhìn thấy Vương Cường đi cùng Triệu Vịnh Mai, Hồ Thúy Hồng không nghĩ rằng mình đã sai trước đây, mà chỉ trách anh đã thay lòng, và cho rằng Triệu Vịnh Mai đã cướp mất người của cô.
"Triệu Vịnh Mai, nỗi nhục hôm nay ta sẽ nhớ kỹ," Hồ Thúy Hồng nghiến răng nói. "Ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp mười lần."
Triệu Vịnh Mai không biết rằng mình đã bị Hồ Thúy Hồng để ý vì chuyện của Vương Cường. Trên đường đi, Vương Cường im lặng, cô cũng không nói gì thêm.
Nói nhiều cũng không bằng để anh tự suy nghĩ thấu đáo.
Ai ngờ, Vương Cường đột nhiên lên tiếng: "Mai Mai, trước đây anh quá hỗn, em yên tâm, anh nhất định sẽ thay đổi."
"Tốt quá, anh ba," Triệu Vịnh Mai không suy nghĩ nhiều, mỉm cười nói. "Nghĩ được như vậy, mẹ nuôi chắc chắn sẽ rất vui."
"Thế còn em?" Vương Cường hỏi, giọng căng thẳng.
"Em cũng rất vui," Triệu Vịnh Mai trả lời ngay lập tức. "Anh về đi, em phải về nhà rồi."
Nói xong, cô vẫy tay chào anh.
Vương Cường đứng đó như trời trồng, cuối cùng cũng cười ngây ngô: "Anh nhất định sẽ thay đổi."
Mấy ngày liền, Vương Cường ăn xong là chạy sang nhà Triệu Vịnh Mai, khiến cô thấy lạ: "Anh ba, dạo này anh rảnh quá à?"
Vương Cường: "..."
Mẹ Triệu Vịnh Mai: "..."
Con gái mình sao vẫn chưa mở mang đầu óc chút nào?
Bà mẹ lạnh lùng quan sát mấy ngày nay, nhận ra ánh mắt của Vương Cường nhìn con gái mình đã khác xưa.
Tất nhiên, bà sẽ không nói ra.
Dù sao, Vương Cường cũng có quá khứ đen tối, từng chạy theo Hồ Thúy Hồng hết mực.
Ai biết được anh có phải chỉ nhất thời hứng thú? Vài ngày nữa lại quay sang làm lành với Hồ Thúy Hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-673-ngoai-truyen-7-duong-duy-khon.html.]
Trước đây, bà cũng khá thích Vương Cường. Khi mẹ anh có ý định, bà cũng từng tâm sự với bà, lúc đó bà cũng rất động lòng.
Dù sao hai nhà cũng thân thiết, hiểu rõ nhau, hơn nữa mẹ Vương Cường luôn coi Triệu Vịnh Mai như con gái ruột, nếu cô lấy về chắc chắn không sợ gặp phải mẹ chồng độc ác.
Tiếc là, khi lớn lên, Vương Cường lại thích Hồ Thúy Hồng, bị cô ta làm cho mê muội, ngày ngày chạy theo sau.
Lúc đó, bà đã từ bỏ ý định này.
"Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên", bà không muốn con gái mình lấy chồng mà trong lòng chồng vẫn còn hình bóng người khác.
Bây giờ, dù Vương Cường nói sẽ không quay lại với Hồ Thúy Hồng, nhưng lời này anh cũng đã nói nhiều lần rồi.
Vì vậy, bà cũng không nhắc nhở con gái rằng Vương Cường đã có tình cảm khác với cô.
Nếu Triệu Vịnh Mai thích Vương Cường, và anh ta thực sự đoạn tuyệt với Hồ Thúy Hồng, thì chuyện này còn có thể bàn.
Nếu con gái bà không thích Vương Cường, chỉ coi anh như anh trai, thì bà cũng không ép cô phải lấy anh.
Bà mẹ lạnh lùng thu hồi ánh mắt, và ra hiệu cho chồng đừng can thiệp vào chuyện này.
Mặc kệ họ muốn làm gì thì làm, ai chưa từng trẻ mà?
Vương Cường nhìn Triệu Vịnh Mai ngây thơ mà cảm thấy bực bội, cười gượng gạo. Bỗng nghe cô nói như vừa hiểu ra: "Anh đang cảm kích vì em cứu anh khỏi biển khổ à?"
"Không cần đâu," Triệu Vịnh Mai cười nói. "Chỉ cần anh đừng làm mẹ nuôi buồn nữa là được."
"Đúng, anh đang cảm kích em," Vương Cường không giận, gật đầu nói. "Vậy chiều nay em định làm gì? Anh giúp em nhé."
"Anh về kiếm thêm công điểm đi," Triệu Vịnh Mai hơi chê bai. "Cả năm chẳng kiếm được bao nhiêu công điểm, còn định giúp người khác nữa."
Triệu Quảng Hạo, em trai Triệu Vịnh Mai đang ngồi xem kịch, bỗng bật cười.
Hai người này thật buồn cười.
Kết quả, tai cậu bé bị mẹ véo đau điếng: "Ra sau vườn băm cỏ lợn chị con vừa cắt về đi."
Phiêu Vũ Miên Miên
Triệu Quảng Hạo vừa xoa tai vừa đi ra sau vườn.
Vương Cường: "..."
Vậy là anh bị chê rồi sao?
Dương Duy Phong vừa đi làm đã nhận thấy không khí lạ. Hôm nay, trước mặt Triệu Vịnh Mai còn có thêm một kẻ bám đuôi.
Anh mỉm cười chế nhạo.
Người đàn ông này anh đương nhiên biết, trước đây luôn chạy theo sau cô gái ngốc nghếch kia.
Phải chăng vì chuyện hôm đó khiến anh ta tỉnh ngộ? Nên giờ lại đổi đối tượng?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Dương Duy Phong trở nên khó coi.
Nhìn Vương Cường thế nào cũng thấy không vừa mắt.
"Này... nói anh đấy," Vương Cường cũng thấy anh không vừa mắt, chỉ vào Dương Duy Khôn nói. "Làm việc kiểu gì thế?"
Dương Duy Khôn nhìn lại mớ mạ trên tay, vừa nãy vì mất tập trung nên cấy hơi lệch, nhưng không đáng kể.
"Việc nhỏ cũng không làm nổi, thật vô dụng," Vương Cường tức giận nói.
"Anh nói cái gì đấy?" Dương Duy Phong thấy anh trai bị chê bai, không nhịn được nói. "Lại còn đứng đó như con công khoe mẽ, chướng mắt."
Câu sau anh nói rất nhỏ.
Anh phần nào hiểu được suy nghĩ của anh trai.
Dương Duy Khôn có lẽ cũng có chút tình cảm với Triệu Vịnh Mai, chỉ vì hoàn cảnh gia đình nên không dám bộc lộ.
Vậy mà Vương Cường lại đến đây gây khó dễ cho anh.
"Tôi nói sai à?" Vương Cường liếc mắt nhìn Dương Duy Khôn. "Nhớ lấy thân phận của mình, đừng có mơ tưởng hão huyền."
"Vương Cường, anh đang làm cái gì thế?" Triệu Vịnh Mai đi tới, trừng mắt nhìn anh. "Nếu anh không thích ở đây, thì đi chỗ khác đi."
"Mai Mai, em vì một người ngoài mà mắng anh!"