Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 685: Ngoại truyện Dương Duy Khôn – Phần 19
Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:49:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây đã là ngày thứ ba liên tiếp, ngay cả Triệu Vịnh Mai có "chậm hiểu" đến mấy cũng nhận ra Dương Duy Khôn đang đợi cô ở đây.
Anh đón lấy chiếc giỏ trên lưng cô, tự mình mang đi, đưa đến gần đầu làng rồi mới trả lại.
Khi cô về nhà mở giỏ ra, bên trong luôn có một con cá.
Cô không biết anh làm cách nào để kiếm được.
Theo như cô biết, cá ở khúc sông này đã bị lũ trẻ trong làng bắt gần hết rồi.
"Anh đừng cho em đồ nữa." Triệu Vịnh Mai đỏ mặt nói, "Em không thể nhận."
Cô không hiểu ý Dương Duy Khôn, nhưng anh không nói, cô cũng không thể hỏi thẳng "anh đang muốn gì?"
"Là vì Vương Cường sao?" Dương Duy Khôn hỏi.
Triệu Vịnh Mai ngẩn người, "Gì cơ?"
...
Chuyện này liên quan gì đến Vương Cường?
"Vậy em có thích anh ta không?" Dương Duy Khôn lại hỏi thêm.
"Không thích." Triệu Vịnh Mai vội vàng đáp, nói xong lại bổ sung, "Anh ấy chỉ là anh kết của em thôi."
Chỉ vậy thôi!
Nhưng cô lại cảm thấy Dương Duy Khôn hôm nay có gì đó khác lạ, mặt đỏ bừng, cô chỉ muốn chạy ngay đi.
Hai ngày trước, anh chỉ đỡ giỏ giúp cô, cả hai im lặng suốt đường đi.
Nhưng hôm nay dường như không giống.
Từ lúc anh hỏi về Vương Cường, tim Triệu Vịnh Mai đã bắt đầu đập loạn nhịp.
Ai ngờ vừa bước được hai bước, chiếc giỏ trên lưng đã bị anh giật lại, một động tác khéo léo khiến nó chuyển sang lưng anh.
"Em chạy đi đâu?" Dương Duy Khôn cố tình hỏi.
"Trả giỏ cho em." Triệu Vịnh Mai nói.
"Chúng ta nói chuyện một chút, được không?" Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Triệu Vịnh Mai căng thẳng, hai tay nắm chặt, cắn môi không nói gì.
Dương Duy Khôn thấy vậy cũng im lặng, chỉ lẳng lặng mang giỏ đi về phía bờ sông.
Triệu Vịnh Mai do dự một chút, rồi cũng đi theo.
Vẫn là nơi cô gặp anh lần trước, Dương Duy Khôn đặt giỏ xuống, nhặt một ít cỏ khô từ đống rơm bên cạnh đặt lên tảng đá, "Ngồi đi."
Còn anh thì ngồi cách cô một khoảng, đủ để Triệu Vịnh Mai cảm thấy thoải mái.
"Vấn đề anh vừa hỏi em," khi cô ngồi xuống, Dương Duy Khôn nhìn mặt sông tiếp tục, "vẫn chưa hỏi xong."
Triệu Vịnh Mai ngơ ngác nhìn anh.
"Em nói không thích Vương Cường," Dương Duy Khôn quay đầu, ánh mắt đặt lên người cô, Triệu Vịnh Mai bản năng gật đầu, "vậy em có người mình thích không?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Triệu Vịnh Mai tay nắm chặt ống quần, lắc đầu căng thẳng, lại muốn đứng dậy, "Em... em muốn về nhà."
Cô cảm thấy Dương Duy Khôn hôm nay khác hẳn mọi ngày.
"Triệu Vịnh Mai." Dương Duy Khôn mỉm cười nhìn cô, "Em sợ gì vậy?"
"Em... em không sợ." Triệu Vịnh Mai cũng không hiểu mình đang hoảng loạn vì điều gì, nhưng lý trí mách bảo cô phải chạy ngay đi.
Dương Duy Khôn cười, "Anh thích em."
Mặt Triệu Vịnh Mai "bốc cháy" đỏ rực.
Cô đã cảm nhận được anh đối xử khác với mình, nhưng không ngờ anh lại thẳng thắn bày tỏ như vậy.
"Em... em..." Triệu Vịnh Mai không biết nói gì, miệng mở ra nhưng đầu óc trống rỗng.
Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Anh biết hiện tại thân phận mình chưa xứng," Dương Duy Khôn nhìn cô nói, "và anh cũng biết mình rất ích kỷ."
Đáng lẽ, anh nên đứng từ xa chúc phúc cho cô.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhìn cô bên người khác, thấy cô lấy người khác, lòng Dương Duy Khôn như bị xé nát.
Anh muốn tranh thủ một lần, ít nhất là đã cố gắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-685-ngoai-truyen-duong-duy-khon-phan-19.html.]
Nhưng vừa rồi, nhìn thấy biểu hiện của Triệu Vịnh Mai, Dương Duy Khôn lại cảm thấy có lỗi vì sự ích kỷ của mình.
Biết rõ thân phận mình không tốt, nhưng vẫn bày tỏ làm rối loạn tâm tư cô.
"Xin lỗi," Dương Duy Khôn nói, "hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh."
"Nhưng nếu không nói ra, anh sợ mình sẽ hối hận cả đời." Anh tiếp tục, "Xin lỗi em."
"Em không cần trả lời anh đâu." Anh mỉm cười nói.
Thực ra, anh còn một câu nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Triệu Vịnh Mai, anh không thể nói ra.
Sao anh có thể bảo cô đợi mình?
Thời thế này, ai biết được khi nào mới thay đổi?
Nghĩ đến đây, Dương Duy Khôn lại nở một nụ cười nhạt.
Nhưng nụ cười ấy lại khiến Triệu Vịnh Mai đau lòng, không biết từ lúc nào mắt cô đã ngân ngấn lệ, "Không phải vậy."
Dương Duy Khôn nhìn cô, đưa chiếc khăn tay bạc màu của mình cho cô, "Một năm thôi, được không?"
Anh biết mình rất ích kỷ, nhưng nhìn cô khóc lại không kìm lòng được, "Anh nghe nói gần đây có người được đón về rồi."
Tin này là tối qua có người lén nói với bố anh.
Bảo họ hãy chờ thêm.
Nhưng phải chờ bao lâu, Dương Duy Khôn cũng không biết.
Đây cũng là lý do hôm nay anh có chút dũng khí để nói với cô những lời này.
Ít nhất đã có một tia hy vọng.
Nhưng anh cũng không dám đòi hỏi Triệu Vịnh Mai đợi mình cả đời, nếu nói ra câu đó, anh sẽ tự tát mình trước.
Một năm, nếu nhà anh được minh oan, anh sẽ đến cưới cô.
Nếu không...
Triệu Vịnh Mai khóc lắc đầu.
"Được rồi." Dương Duy Khôn dịu dàng nhìn cô nói, "Em đừng khóc nữa, em khóc như vậy anh sao nỡ buông tay?"
"Không..." Triệu Vịnh Mai khóc nức nở, "Không..."
Cô không hiểu vì sao mình, người hiếm khi khóc, lại có thể khóc nhiều đến thế.
Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt của Dương Duy Khôn lúc nãy, tim cô như bị bóp nghẹt.
Anh là người tốt như vậy, nhưng lại phải hạ mình trước mặt cô.
Triệu Vịnh Mai không muốn anh như thế.
Đều là do thời thế, không phải lỗi của anh!
"Thôi được, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi." Dương Duy Khôn nhìn cô đầy trìu mến, "Khóc xong rồi hãy quên anh đi."
Nói xong, lòng anh cũng nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên, nếu Triệu Vịnh Mai không đợi anh, Dương Duy Khôn cũng không giận.
Cô là cô gái tốt như vậy, không tát anh đã là may.
Chỉ là, nụ cười trên mặt không che được nỗi đau trong lòng.
Nhưng ngay giây phút sau, Triệu Vịnh Mai bất ngờ khóc lắc đầu rồi lao vào lòng anh.
Dương Duy Khôn giây lát ngẩn người, sau đó mới hoàn hồn nhìn cô gái trong lòng.
Anh không dám tin, thử ôm chặt cô một cái.
Là thật!
Không phải ảo giác!
"Em không muốn anh nói xấu mình như vậy." Triệu Vịnh Mai khóc nói, "Chúng ta kết hôn ngay bây giờ đi."
Một năm là gì?
Không, cô không muốn đợi! Cô muốn kết hôn ngay lập tức.
"Dù anh là ai đi nữa." Triệu Vịnh Mai mắt đỏ hoe nhìn Dương Duy Khôn, "Em vẫn muốn lấy anh."
"Anh có dám cưới em không?"