Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 50: Tim đập nhanh, em sợ điều gì?
Cập nhật lúc: 2025-04-16 14:46:51
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị Lương Hữu Khiêm nhìn chằm chằm, Chu Linh Vận hơi ngượng ngùng, gật đầu nói với vẻ e thẹn: "Đây là hôn phu của tôi, Nghiêm tiên sinh."
Ba chữ "hôn phu" vừa thốt ra từ miệng cô, dường như nỗi u uất trong lòng bỗng tan biến.
"Chúc mừng cô Chu."
Ánh mắt Lương Hữu Khiêm nhìn cô vô cùng chân thành và cởi mở.
Thằng mập này chính là người Tiêu Anh Triết nói sao?
Con người này thị lực kém cỡ nào mới có thể để mắt tới hắn chứ?
Chu Linh Vận đương nhiên không biết Nghiêm Mộ Hàn đang nghĩ gì.
Nhưng bị biên tập Lương nhắc tới, mặt cô đỏ lên, nhìn đèn thang máy nhấp nháy vội nói: "Thang máy tới rồi, mình đi thôi."
Từ "mình" mà cô dùng, dường như đang khẳng định họ mới là một.
...
Nghiêm Mộ Hàn đi theo Chu Linh Vận lên tầng 12.
Bước vào phòng, không gian khá thoải mái, phòng rộng rãi.
Hàng cửa kính hướng ra sông Châu Giang, lẽ ra có thể ngắm cảnh sông nước, nhưng trời mưa nên chỉ thấy một màu trắng xóa.
Ngoài ra, trong phòng còn có giường đôi 1m8, ghế sofa, bàn làm việc... đầy đủ tiện nghi.
Đồ đắt tiền quả nhiên không phải dạng vừa, Chu Linh Vận vô cùng hài lòng.
Kể từ khi đến thời đại này, đây có lẽ là nơi ở tốt nhất cô từng trải nghiệm.
Nghiêm Mộ Hàn theo cô vào phòng, khi cánh cửa đóng lại, cả thế giới chỉ còn lại hai người.
"Anh ngồi tạm đi, em vào nhà vệ sinh một chút."
Chu Linh Vận chỉ về phía ghế sofa gần cửa sổ.
Nghiêm Mộ Hàn khẽ gật đầu, bước tới ngồi xuống.
Thấy anh đã ổn định, cô vội vàng lao vào nhà vệ sinh.
Vừa rồi đã nhịn khó chịu lắm rồi, mà nhà vệ sinh công cộng lại đông, xếp hàng không nổi.
Giải quyết xong, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Vừa bước ra, cô thấy Nghiêm Mộ Hàn ngồi trên sofa với dáng vẻ thanh tao.
Dáng ngồi thẳng thắn, gương mặt tuấn tú, thâm trầm nội liễm, bộ quân phục càng tôn lên vẻ uy nghiêm lạnh lùng.
Đường nét góc cạnh, nét mặt thanh tú như làn gió nhẹ, toát lên vẻ bí ẩn và kiềm chế, thần thái lạnh lùng từ trong xương tủy tỏa ra khiến người ta say mê.
Đúng là đẹp trai thật.
Trước đây cô chỉ nghĩ diễn viên nam đẹp, giờ mới biết thế nào là "cảnh đẹp", thế nào là "vừa mắt".
Anh quả là người đàn ông có ngoại hình xuất chúng.
Thấy cô chằm chằm nhìn mình không chớp mắt, Nghiêm Mộ Hàn lên tiếng với giọng lười biếng: "Sao thế?"
"Ahem."
Chu Linh Vận hắng giọng: "Áo anh còn ướt, trong nhà vệ sinh có máy sấy, anh cởi ra em giúp anh sấy nhé?"
Vẻ ngoan ngoãn của cô lúc này khá đáng yêu.
"Anh tự làm được."
Nói rồi, anh đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Quần áo mùa hè vốn mỏng, chỉ cần sấy một lúc là khô.
Chu Linh Vận tranh thủ lúc anh đi, sắp xếp lại đồ trong túi.
Khi anh bước ra, cô vào nhà vệ sinh lấy nước, chuẩn bị đun nóng.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trên bàn khách sạn có sẵn túi trà, cô định pha trà uống.
Nước sôi, cô pha trà mời Nghiêm Mộ Hàn.
Bây giờ mới 3 giờ chiều, phải đợi đến 6 giờ mới ăn tối, không biết làm gì cho hết thời gian.
Tách trà nóng được đưa tới trước mặt anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-tro-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-50-tim-dap-nhanh-em-so-dieu-gi.html.]
Nhìn Chu Linh Vận pha trà thành thạo, anh cảm thấy thỏa mãn.
"Trà nóng, anh uống từ từ nhé."
Lời nhắc nhở dịu dàng nghe thật êm tai.
Nghiêm Mộ Hàn tận hưởng sự tiếp đãi của cô, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận.
"Người đàn ông lúc nãy là ai? Có phải phần tử tội phạm không?"
Lúc này, hai người ngang hàng, không khiến Chu Linh Vận cảm thấy áp lực.
"Anh đừng hiểu lầm, anh ấy không phải người xấu, chỉ là biên tập viên của em thôi. Hôm nay hẹn ký hợp đồng, sách của em sắp xuất bản nên anh ấy mang nhuận bút tới. Anh đừng làm càn."
Vừa mới thấy anh hòa nhã, bị tra hỏi, Chu Linh Vận lại căng thẳng.
Dù cô giải thích, ánh mắt Nghiêm Mộ Hàn vẫn đầy uy nghi, dường như còn nghi ngờ.
"Em viết sách gì?"
Chu Linh Vận vén tóc mai, thổi tách trà, đáp với vẻ miễn cưỡng: "Có thể không nói không? Em không muốn người khác biết mình viết gì, sẽ rất kỳ quặc."
Thấy cô khó xử, Nghiêm Mộ Hàn không hỏi tiếp, không muốn phá vỡ không khí hòa hợp.
Thấy anh im lặng, Chu Linh Vận lại bất an.
"Anh hiểu lầm gì sao? Em có thể giải thích hết?"
Cô không nắm bắt được tâm trạng anh, sợ nếu anh hiểu sai, liệu cô còn có thể viết sách nữa không.
Anh không phải người thường, gia đình có truyền thống quân nhân, có chút thế lực và bối cảnh.
Nhìn ánh mắt lo lắng của cô như chú thỏ con bị dọa, Nghiêm Mộ Hàn bình tĩnh nói: "Bác sĩ Tiêu nói, em và người đàn ông đó cùng lên khách sạn..."
Chu Linh Vận giật mình, ngây ngô nhìn anh, hoàn toàn không có gì phải giấu diếm: "Em gửi bản thảo cho biên tập Lương, anh ấy quên lấy nên em mang tới trả thôi."
Rồi chợt nghĩ ra điều gì, khóe môi nhếch lên: "Hay anh nghĩ em để mắt tới anh ta?"
"Thị lực em tệ thế sao?"
"Em tham cái gì ở anh ta? Tham tiền à?"
"Anh cũng giàu mà, em có tham anh không?"
Chu Linh Vận không nói hết, anh không chỉ giàu, còn đẹp trai, body chuẩn, khiến người ta thèm muốn.
Bị cô nói vậy, Nghiêm Mộ Hàn bỗng thấy xấu hổ.
Anh lại nghi ngờ cô.
Có lẽ vì trong lòng không yên, nên mới suy nghĩ lung tung.
Đôi lúc anh mong cô tham tiền của anh.
Nhưng anh biết, cô không màng những thứ đó.
Trong mắt cô, anh khó lòng tìm thấy chút tình cảm nào.
Nhận thức này khiến lòng anh quặn thắt.
"Anh sợ em bị lừa." Giọng nam nhân trầm thấp, che giấu sự bất an trong lòng.
Ánh mắt kinh ngạc, Chu Linh Vận không ngờ đó là câu trả lời.
"Em không còn là cô gái ngây ngô năm nào, dễ dàng bị lừa nữa. Cảm ơn anh đã quan tâm."
Giọng cô thoáng chút xa xăm, như đang nhắc về chuyện cũ.
Nghiêm Mộ Hàn sợ chạm vào nỗi đau của cô, lần đầu tiên biết an ủi: "Chuyện đã qua rồi, không sao đâu."
Chu Linh Vận lại một lần nữa sửng sốt, đây là lời mà Nghiêm Mộ Hàn cao lãnh kia sẽ nói sao?
Anh cũng không tệ như cô tưởng.
Ánh mắt chạm nhau, đối diện với đôi mắt đen như hồ nước của anh, tựa như vực sâu cuốn lấy sự chú ý của cô.
Cô như thấy thứ gì đó khác lạ trong mắt anh, khiến người ta muốn chìm đắm trong tình ý ấy.
Tim lại đập loạn nhịp, cô đột nhiên sợ hãi.
Nếu anh động vào mình, liệu cô có phản kháng?
Mặt nóng bừng, cô vội cúi xuống, không dám nhìn thẳng nữa.
Điều chỉnh hơi thở, nhớ tới thứ bạn cùng phòng nhờ mua, cô đề nghị: "Còn thời gian trước bữa tối, chơi bài đi?"