Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 84: Tôi không cố ý

Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:01:13
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tim Chu Linh Vận đập thình thịch, cô bật dậy theo phản xạ, kết quả lại đụng phải thành giường tầng trên một lần nữa.

"Đúng là không thể tin được! Còn cho người ta ngủ nữa hay không?" Hành khách tầng trên quát tháo ầm ĩ.

Chu Linh Vận mặt mày tái mét, vô cùng xấu hổ, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi!"

Quá tam ba bận, cuối cùng cô cũng bò ra khỏi giường tầng dưới một cách suôn sẻ. Khi nhìn thấy Nghiêm Mộ Hàn, cô phát hiện môi anh có chút trầy xước.

Đó là do cô vô tình cắn phải...

Chu Linh Vận chưa bao giờ cảm thấy bối rối như lúc này, vội vàng nói: "Tôi không cố ý, xin lỗi!"

Sau khi đoàn tàu phanh gấp, nó lại từ từ lăn bánh tiếp.

Bạch Vũ Phi nghe thấy động tĩnh liền đi lại phía này. Khi nhìn thấy đôi môi anh ửng hồng, sắc mặt cô ta biến đổi: "Mộ Hàn, môi anh..."

Nghiêm Mộ Hàn nhìn Bạch Vũ Phi, chân mày hơi nhíu lại, chưa kịp thưởng thức lại cảm giác ban nãy, ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ lên môi, phát hiện có chút máu: "Có lẽ do thời tiết khô hanh thôi..."

...

...

Chu Linh Vận giờ chẳng biết nói gì nữa, trong lòng không gợn sóng, chỉ cảm thấy xấu hổ: "Tôi đi trước đây, hai người cứ nói chuyện thoải mái."

Nhìn theo bóng lưng Chu Linh Vận rời đi, trong lòng Nghiêm Mộ Hàn dâng lên chút hứng thú, còn nhiều thời gian mà.

Ánh mắt anh sau đó chuyển sang Bạch Vũ Phi: "Em tìm tôi có việc gì?"

Bạch Vũ Phi trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn và tức giận, nhưng lại không dám bộc phát: "Chỉ là muốn bàn về kế hoạch ngày mai đến bệnh viện..."

"Em nói đi, tôi nghe đây."

Nghiêm Mộ Hàn ngồi trên giường tầng dưới, không có động tác gì tiếp theo, chỉ ngẩng đầu nhìn cô ta, hoàn toàn không có ý định mời cô ta ngồi.

...

Chu Linh Vận trở về khoang giường cứng của mình, lấy khăn tay lau khẽ môi.

Tim vẫn còn đập nhanh.

Đó chính là cảm giác khi hôn sao?

Trong lòng cô không ngừng hoảng loạn, như thể vừa làm chuyện xấu xa gì đó.

"Em ổn chứ?"

Giang Thiếu Kiệt thấy sắc mặt cô không ổn, vội hỏi.

Chu Linh Vận tỉnh táo lại từ những hồi tưởng, nhìn về phía Giang Thiếu Kiệt: "Không có gì, chỉ là hơi khô thôi."

Sao lại nói giống hệt lời của người đàn ông kia vậy...

Chu Linh Vận cắn nhẹ môi: "Em hơi chóng mặt, cần nghỉ một chút."

"Ừ, em nghỉ đi."

Thấy Chu Linh Vận nhắm mắt, Giang Thiếu Kiệt cũng không nói gì thêm, tiếp tục đọc sách và tạp chí trên tay.

Thời đại này không có điện thoại, cách giải trí lớn nhất trong những chuyến đi xa chính là đọc sách, đọc báo.

Các hoạt động giải trí khác đều bị hạn chế bởi không gian.

Đến đêm khuya, khoang tàu vốn ồn ào giờ cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Một số hành khách đã chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì va vào giường tầng trên hai lần, Chu Linh Vận vốn không buồn ngủ giờ cũng dần thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, đã là hơn 2 giờ sáng. Cô đi vệ sinh, không ngờ lại gặp phải oan gia Bạch Vũ Phi.

Bạch Vũ Phi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: "Đúng là đồ tiểu **!"

Chu Linh Vận liếc nhìn cô ta: "Sao bằng được cô, chực chờ làm tiểu tam!"

"Cái gì! Ai là tiểu tam?"

Bạch Vũ Phi hét lên, khiến những hành khách đang ngủ bừng tỉnh, ánh mắt đầy oán giận hướng về phía cô ta.

Cô ta lập tức cảm thấy mình vừa xấu hổ vừa tức giận.

Chu Linh Vận nhìn bộ dạng giận dữ của cô ta, bật cười.

Sau khi đi vệ sinh xong, cô trở về chỗ ngủ, tiếp tục chìm vào giấc ngủ, không bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.

Đến khoảng 5 giờ sáng, cô tỉnh giấc và không thể ngủ lại được nữa. Cô sờ lên da đầu còn hơi đau, nhắc nhở rằng chuyện tối qua không phải là mơ.

Tâm trạng phức tạp, không biết phải đối mặt với Nghiêm Mộ Hàn thế nào...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-tro-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-84-toi-khong-co-y.html.]

Cô nhìn ra cửa sổ, ngắm bình minh lên trong trạng thái mơ màng.

Khoảng hai tiếng sau, đoàn tàu cuối cùng cũng đến ga cuối - Thượng Hải.

Tất cả hành khách đều xuống tàu. Giang Thiếu Kiệt giúp cô lấy hành lý từ giá để phía trên, sau đó cùng nhau rời khỏi tàu.

Thời tiết ở đây lạnh hơn Lĩnh Nam rất nhiều. Trước khi xuống tàu, Chu Linh Vận đã khoác lên mình chiếc khăn choàng màu rượu vang để giữ ấm.

Vô tình ngẩng đầu, cô nhìn thấy Nghiêm Mộ Hàn bước ra từ toa số 3.

Nghiêm Mộ Hàn cao ráo, lại thêm ngoại hình nổi bật, nên rất dễ nhận ra giữa đám đông.

Anh cũng nhìn về phía Chu Linh Vận, khóe môi hơi nhếch lên khi thấy chiếc khăn choàng trên người cô.

Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt thanh tú mà lạnh lùng của cô, trở nên thâm thúy hơn.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, khiến trái tim Chu Linh Vận đập nhanh không kiểm soát.

Cô vén tóc mai lên tai, cố che giấu sự bối rối.

Nghiêm Mộ Hàn không bước tới, chỉ khẽ mấp máy môi:

Đợi anh...

Dù gió bắc thổi ào ào, Chu Linh Vận vẫn cảm thấy mặt mình như đang bốc cháy.

Cô lập tức quay đi, nhìn Giang Thiếu Kiệt bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."

"Để anh xách hành lý giúp em." Giang Thiếu Kiệt tốt bụng nói.

Chu Linh Vận lắc đầu: "Không cần đâu, cũng không nặng lắm. Ở đây đông người, chúng ta nhanh chóng ra khỏi ga thôi."

Ra khỏi nhà ga, Giang Thiếu Kiệt dẫn cô đi ăn sáng.

Sau bữa sáng, anh hỏi cô định ở đâu.

"Em định ở khách sạn, tiện đi đến tòa soạn."

Chu Linh Vận không muốn tiết lộ quá nhiều với Giang Thiếu Kiệt về việc viết sách của mình.

Giang Thiếu Kiệt cũng không hỏi thêm, chỉ cho rằng cô tham gia hội sách.

"Hoạt động của em là ngày 20, sau khi xong, em có thể đến dự tiệc sinh nhật của anh vào ngày 21 không?"

"Chắc là được. Thì ra 21 là sinh nhật anh à, em nhất định sẽ đến."

Kết bạn thì cũng cần có những giao tiếp cần thiết.

"Em không phải người Lĩnh Nam sao? Ở đây cũng có nhà à?"

Giang Thiếu Kiệt gật đầu: "Ba anh làm ăn ở đây nên cũng có nhà. Ban đầu anh định mời em đến nhà anh ở, nhưng nếu em ở khách sạn thì thôi vậy."

"Nhà anh ở đâu? Ngày 21 em sẽ đến."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Anh ở số 5, tòa nhà Tư Nam. Đến nơi em chỉ cần báo tên anh là được."

Chu Linh Vận nhìn tờ giấy Giang Thiếu Kiệt đưa, trên đó ghi rõ địa chỉ và số điện thoại.

"Được rồi, ngày 21 em sẽ đến tìm anh."

Hôm nay tuy hơi lạnh nhưng thời tiết khá đẹp. Giang Thiếu Kiệt đề nghị cùng đi dạo.

Nhưng Chu Linh Vận cảm thấy mang theo hành lý khá bất tiện: "Hay là em về khách sạn cất hành lý trước đã, rồi mình đi sau."

"Cũng được, anh đưa em về khách sạn."

Sau khi cất hành lý, Chu Linh Vận kể cho Giang Thiếu Kiệt nghe về chuyện của Nghiêm Mộ Hàn.

Giang Thiếu Kiệt cũng có chút năng lực, chỉ cần một cuộc điện thoại là sắp xếp xong xuôi.

Sau đó, anh dẫn cô đi chơi ở miếu Thành Hoàng, thưởng thức không ít món ngon.

Hai người đều rất vui vẻ.

Giang Thiếu Kiệt còn định dẫn cô ra bến Thượng Hải, nhưng cô thấy hơi mệt nên từ chối.

"Anh sẽ về rửa ảnh chụp sáng nay rồi đưa cho em."

Nhắc đến ảnh, Chu Linh Vận lại nhớ đến chuyện của Nghiêm Mộ Hàn.

"Em yên tâm, bạn anh khá đáng tin."

"Vậy phiền anh rồi."

Giang Thiếu Kiệt sợ cô không quen đường, nên đưa cô về tận khách sạn mới yên tâm.

Sau bữa tối, Chu Linh Vận cảm thấy buồn ngủ, liền về phòng nghỉ.

Không biết ngủ bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Loading...