Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 87: Sao Hôn Mãi Không Đủ

Cập nhật lúc: 2025-04-20 16:01:47
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghiêm Mộ Hàn ôm cô, hỏi han đủ thứ chuyện về cô.

Ví dụ như thích ăn gì, thích màu gì, đọc sách thể loại nào…

Cứ như một cặp đang ysay đắm, giai đoạn tìm hiểu nhau vậy.

Anh ta không có hành động quá đà nào, nên Chu Linh Vận cũng mặc kệ để anh ôm.

Sự thân mật kiểu này, cô cũng không ngờ tới.

Cô chưa bao giờ biết rằng, hóa ra anh cũng có lúc đời thường như vậy.

Sau khi bị anh ôm gần nửa tiếng, Chu Linh Vận mới thong thả lên tiếng: “Em muốn đi vệ sinh cá nhân trước, anh cũng nên về rồi đấy.”

Đuổi anh đi sao?

Nghiêm Mộ Hàn không buông tay, khẽ cắn nhẹ vào tai cô, giọng trầm đục pha chút bất mãn: “Anh không muốn đi.”

...

...

Hành động này của anh khiến Chu Linh Vận toàn thân cứng đờ, tim đập nhanh, cả người như bị thiêu đốt, suýt nữa đã mất kiểm soát.

Nhưng lý trí kéo cô trở lại, cô lạnh lùng từ chối yêu cầu của anh: “Không được!”

“Trước đây chẳng ở cùng nhau rồi sao? Sợ gì?”

Giọng nói trầm thấp lướt qua tai, hơi thở đàn ông đặc trưng bao phủ xung quanh, ký ức về lần cùng nhau ở khách sạn hiện lên trong đầu, Chu Linh Vận chỉ cảm thấy mặt nóng bừng. Sao cô lại dám trêu chọc anh khi say rượu chứ?

“Khác nhau! Lúc đó em say rồi!”

Hơn nữa, lúc đó cô chỉ nghĩ anh là một vị tiên giáng trần không biết gì về nhân gian, bây giờ thì khác rồi!

Biết đâu anh sẽ hóa thành sói đói nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

Đáng sợ hơn, cô chưa chắc đã kháng cự được.

Gương mặt tuấn tú ấy, đôi mắt thâm tình, giọng nói khàn khàn dễ nghe, tất cả đều dễ dàng khiến cô mất đi lý trí.

“Nhưng bên ngoài lạnh lắm, xe cũng hết chạy rồi, em nỡ lòng nào đuổi anh đi?”

“Anh có thể mở phòng khác. Dù sao thì chúng ta cũng không thể ở cùng nhau!” Chu Linh Vận nói mà không cần suy nghĩ.

Nghiêm Mộ Hàn cúi mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, nụ cười có chút không đứng đắn, trêu chọc: “Muốn anh đi cũng được, hôn anh một cái.”

Trong phòng, chỉ có ánh đèn vàng cam le lói, màu sắc này luôn hòa hợp nhất với sự mơ hồ, tô điểm cho gương mặt người ta thêm phần mỹ lệ, làm mờ đi lý trí, rối loạn cảm giác. Chu Linh Vận cảm thấy thứ cảm xúc không tên trong lòng bắt đầu sôi sục, gào thét.

Sự mơ hồ tràn ngập não bộ và giác quan, khiến cô đỏ mặt nhanh chóng.

Cô không có động tĩnh gì, chỉ nghiêng mặt sang một bên, tiện cho anh từ phía sau hôn lên má cô.

Vốn chỉ định hôn nhẹ một cái, nhưng không ngờ anh lại hôn mãi không chán.

Cuối cùng, chỉ khi cô sắp nghẹt thở, anh mới dừng lại.

Nghiêm Mộ Hàn vốn chỉ định trêu chọc cô một chút, không thực sự muốn ở lại, nhưng một khi đã hôn, lại như nghiện ngập.

Đối mặt với cô lúc này, anh cần một sức mạnh kiềm chế rất lớn để ngăn mình không làm chuyện khác.

“Được rồi, anh ra quầy lễ tân mở phòng khác.” Nghiêm Mộ Hàn buông cô ra.

Cơ thể đột nhiên mất đi sự ràng buộc khiến Chu Linh Vận ngây người.

Chẳng phải cô nên vui mừng vì anh buông cô ra sao?

Sao lại có chút thất vọng?

Nghiêm Mộ Hàn đứng dậy khỏi giường, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, cười gian trá: “Thật ra em cũng không muốn anh đi?”

Chu Linh Vận mặt nóng bừng, vội vàng phủ nhận: “Không có!”

Nghiêm Mộ Hàn nhìn đôi má hồng của cô, véo nhẹ một cái rồi rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng đàn ông dần khuất sau cánh cửa, trong lòng cô bỗng dâng lên một chút lưu luyến.

Không thể nào!

Cô đúng là điên rồi!

Nằm vật ra giường, cô sờ lên đôi môi hơi sưng của mình, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt điển trai của anh, cùng nhịp tim đập nhanh vì rung động…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-hon-ngot-ngao-tro-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-87-sao-hon-mai-khong-du.html.]

Có lẽ vì kiếp trước cộng thêm kiếp này, hơn 30 năm sống chưa từng chạm vào người đàn ông nào đẹp trai như vậy, nên trong lòng cũng có chút khát khao chăng?

Người phụ nữ ba mươi tuổi…

Càng nghĩ càng thấy ngại, nhưng nghĩ lại, trung thành với dục vọng của bản thân dường như cũng không có gì đáng xấu hổ…

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chỉ là bây giờ cô không biết phải làm sao…

Dính vào Nghiêm Mộ Hàn, liệu cô còn có thể theo đuổi công việc mơ ước của mình không?

Thở dài bất lực, Chu Linh Vận mới rời khỏi giường, vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Sau khi tắm xong, nằm trên giường, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn không ấm áp như khi được anh ôm.

Cô thậm chí còn thèm nhớ cái ôm của Nghiêm Mộ Hàn.

Nhưng không phải vì trong lòng cô có ý nghĩ gì khác thường.

Trùm chăn kín mít, trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên từng chi tiết của hai người.

Đến khi có chút buồn ngủ thì đã là hơn 2 giờ sáng.

Vì tối hôm trước ngủ muộn, sáng hôm sau cô tỉnh dậy lúc hơn 9 giờ.

Chết tiệt!

Cô muộn mất rồi!

9 giờ cô có hẹn ký hợp đồng với biên tập viên Lương!

Vội vàng thu dọn xong, cô lập tức ra khỏi phòng.

Trước khi đi, cô gọi điện cho biên tập viên Lương, giải thích rằng mình sẽ đến muộn một chút.

Từ đây đến tòa soạn còn khá xa, Chu Linh Vận đành bắt taxi.

Đến tòa soạn thì đã hơn 10 giờ sáng.

Chu Linh Vận vội vàng xin lỗi Lương Hữu Khiêm.

May mắn là Lương Hữu Khiêm không để ý đến lỗi của cô.

Sau khi xin lỗi xong, Chu Linh Vận giao một phần bản thảo của tháng này cho anh ta.

Lương Hữu Khiêm xem qua bản thảo, hỏi thêm cô một số vấn đề về tình tiết, đưa ra vài gợi ý.

Tiếp theo là vấn đề thiết kế xuất bản, Lương Hữu Khiêm lập tức đưa Chu Linh Vận đến gặp tổng biên tập.

Tổng biên tập Liễu Thừa Tuyên đánh giá Chu Linh Vận, khen ngợi: “Tiểu thư Chu trẻ trung và xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng.”

Bị khen như vậy, Chu Linh Vận có chút ngại ngùng: “Tổng biên tập Liễu khen quá lời rồi, chúng ta nói chuyện về sách thôi.”

“Được, chúng ta nói về chuyện xuất bản.”

Nhắc đến sách, tổng biên tập Liễu Thừa Tuyên liền nói không ngừng, đưa ra quan điểm của mình về tình tiết trong sách.

Nhưng phần lớn thời gian đều là khen ngợi cốt truyện hấp dẫn, văn phong chắc chắn.

Chu Linh Vận bị khen đến mức ngượng ngùng, cô viết cuốn sách này chỉ để kiếm chút nhuận bút sinh hoạt, không ngờ lại bán chạy như vậy.

Viết sách chưa chắc đã phù hợp với cô, cô định viết xong cuốn này thì ngừng.

Nhưng khi nói đến phí bản quyền xuất bản, Liễu Thừa Tuyên đưa ra một mức giá vừa phải, nhưng đảm bảo nếu tái bản sẽ tính tiền riêng.

8000 tệ tiền bản quyền, với cô cũng là một khoản tiền lớn.

Hiện tại chỉ xuất bản tập đầu (400.000 chữ), tổng biên tập Liễu hy vọng tập đầu có thể thêm một chút nội dung khác biệt so với bản đăng tải, để tăng doanh số.

Chu Linh Vận cũng thấy có lý, liền đồng ý.

Liễu Thừa Tuyên rất hài lòng với Chu Linh Vận, định mời cô đi ăn trưa, nhưng Chu Linh Vận viện cớ có hẹn với bạn bè, từ chối.

“Không sao, tối nay chúng ta gặp nhau ở buổi lễ kỷ niệm báo chí nhé. Hy vọng tiểu thư Chu sẽ viết được những câu chuyện hay hơn nữa.”

“Cảm ơn tổng biên tập Liễu, tối nay gặp lại.”

Rời khỏi tòa soạn, Chu Linh Vận gọi điện cho Giang Thiếu Kiệt, hỏi thăm tình hình của Nghiêm Mộ Hàn trong bệnh viện.

“Bây giờ thế nào rồi?”

“Có chút tình hình, có lẽ ảnh hưởng khá lớn đến em.”

“Tình huống gì vậy?”

Loading...