Quân Nhân Xuất Ngũ Sủng Thê Như Mạng - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-04-12 06:54:25
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Vân lo lắng Lương Bảo Trân nghe lời đồn đại sẽ bị ảnh hưởng nên bày tỏ thái độ trước.

 

Nói trước mọi chuyện cho rõ ràng, đừng để trong lòng có khúc mắc, sau này giải quyết không dễ.

 

"Bà ơi, bà nói gì vậy, sau này chúng ta đều là một nhà. Một nhà thì không nói hai lời."

 

Nhà họ Hứa đều là người chân thành, lấy lòng mà đổi lòng, Lương Bảo Trân cảm thấy sau này chỉ cần sống tốt là được.

 

"Tốt lắm!" Chu Vân vui mừng trong lòng, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, biết là cháu trai cả về.

 

Vội gọi người vào, mình thì đứng dậy ra ngoài: "Thịnh Kiệt, con ở lại với Bảo Trân xem đồ hồi môn, lát nữa đi bách hóa mua ít quần áo. Hôm nay là ngày tốt, thích gì thì mua."

 

Chu Vân hồi trẻ cũng đọc không ít sách, là công nhân dệt may chính quy, kết hôn với công nhân trong nhà máy, hai người sinh được hai trai một gái. Con gái lớn lấy chồng ở thành phố bên cạnh, không dễ gặp mặt; con trai thứ hai là bố Hứa Thịnh Kiệt, người hiếu thuận nhất nhưng lại mất sớm; còn gia đình con trai út thì đã lâu không qua lại với mẹ đẻ.

 

Cả nhà đó đều để mắt đến số tiền mà bà lão nắm trong tay, hai ông bà lão năm xưa sống không tệ, mặc dù đã trải qua nạn đói, ông ta vẫn cho rằng mẹ mình còn tiền tiết kiệm, chỉ là chỉ trợ cấp cho nhà anh hai, vì vậy muốn chiếm đoạt.

 

Nói đến chuyện bà Chu Vân có tiền hay không thì không ai biết.

 

Hứa Thịnh Kiệt phát t.h.u.ố.c lá và kẹo cho mọi người trong viện, lại bị mấy người đàn ông kéo đi nói chuyện một lúc, lúc này mới được vào nhà.

 

Ngôi nhà vốn nghiêm trang của mình giờ đây đã khác hẳn, đặc biệt là giữa nhà có một người phụ nữ đang đứng, đang cúi xuống mở rương gỗ, nghiêm túc lựa chọn.

 

Mái tóc đen dài thướt tha đến tận thắt lưng, càng tôn lên khuôn mặt trắng sứ, như đang phát sáng của cô.

 

"Em..." Hứa Thịnh Kiệt đột nhiên cảm thấy có chút gò bó trong chính ngôi nhà của mình, như thể mình là người ngoài, nhất thời không biết phải làm gì: "Có gì cần giúp không?"

 

Lương Bảo Trân quay lại nhìn anh, chỉ vào một số vật dụng nhỏ trong của hồi môn: "Anh cất những thứ này đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-64.html.]

 

Đồ hồi môn và quần áo của Lương Bảo Trân được đựng trong hai chiếc rương gỗ lớn, tủ đựng gạo đã được kê ở phòng khách, gương trang điểm và một số đồ vật nhỏ vẫn còn nằm trong đó, cô đang dọn quần áo của mình.

 

Người dân trong thôn khó tích được tem phiếu vải, quần áo của Lương Bảo Trân không nhiều cũng không ít, Tống Xuân Hoa rất thương cô, thà mình ít may quần áo mới cũng phải dành dụm cho con gái.

 

Hai chiếc áo ngắn tay, một chiếc áo dài tay cài khuy đối khâm, hai chiếc quần dài, một chiếc váy, ngoài ra còn có quần áo mùa đông, một chiếc áo bông, một chiếc quần bông.

 

Mở tủ quần áo bằng gỗ vàng của Hứa Thịnh Kiệt, không gian còn lại khá đủ, quần áo của anh chủ yếu là quân phục, toàn màu xanh ô liu, quần áo trong xưởng lại toàn màu xám xanh, đều gấp thành từng khối đậu hũ xếp gọn gàng.

 

Nhìn những bộ quần áo vô cùng gọn gàng đó, Lương Bảo Trân quay lại nhìn Hứa Thịnh Kiệt, anh đang sắp xếp những thứ cô mang đến. Cô lại mở quần áo của mình ra gấp lại, trông cũng gọn gàng không kém rồi mới cất vào.

 

Hứa Thịnh Kiệt đặt gương trang điểm vào giữa bàn, những thứ khác cũng lần lượt được sắp xếp gọn gàng, đợi bận rộn xong, anh vừa vặn nhìn thấy những bộ quần áo trong tủ quần áo phân biệt rõ ràng và có màu sắc khác nhau.

 

Bên cạnh những bộ quần áo tối màu của anh là một chồng quần áo màu sắc rực rỡ, còn có một số họa tiết hoa nhỏ.

 

Trong lòng có chút cảm giác khó tả, như thể căn phòng này cũng sáng sủa hơn.

 

"Đi bách hóa đi." Anh tiếp tục thực hiện lệnh của bà nội, phải mua quần áo cho cô dâu.

 

"Được."

 

...

 

Ngõ Nguyệt Nha cách bách hóa khá xa, phải đi qua thành phố, Hứa Thịnh Kiệt đưa Lương Bảo Trân lên xe buýt, một người ba xu.

 

Trên xe đông người, không còn chỗ ngồi, Lương Bảo Trân vừa lên xe đã bị đám đông đẩy vào trong, trước đây ở quê ít khi vào thành phố, đi đâu cũng phải đi bộ, lúc này bị mọi người chen chúc, không có chút sức chống đỡ nào.

 

Loading...