Quân Nhân Xuất Ngũ Sủng Thê Như Mạng - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-04-12 15:55:38
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dạo gần đây thanh niên trí thức ở nông thôn không yên ổn, khắp nơi nhờ người nhà ở thành phố tìm việc, ủy ban phường sợ gây ra phiền phức không cần thiết nên để các nơi làm công tác tư tưởng cho mọi người trước.

 

"Anh rể em cũng muốn về thành phố, không biết bây giờ tìm việc thế nào rồi?" Lần trước Lương Bảo Trân nghe chị gái nhắc đến.

 

"Chắc là không dễ tìm, bây giờ chỉ còn có nhà máy thép, nhà máy máy kéo gần đây đều không tuyển người, trừ khi người nhà anh rể có thể xin được một suất công tác." Hứa Thịnh Kiệt cũng biết đôi chút tình hình.

 

Buổi họp lại kéo dài thêm nửa tiếng, Lương Bảo Trân được lĩnh giáo thực lực của Ngụy Cẩm Vinh, một câu ông ta có thể tách ra, xé nhỏ rồi nói thành hai mươi câu, nói đến mức không ít người ngó đông ngó tây mong được về nhà.

 

Đợi đến khi ông ta ra lệnh giải tán, mọi người cầm ghế tự tản đi.

 

Hứa Thịnh Kiệt xách hai chiếc ghế dài cùng Lương Bảo Trân và Hứa Thịnh Nhã về nhà, Chu Vân thấy cháu trai về thì hỏi han đôi câu rồi về phòng ngủ, Hứa Thịnh Vĩ và Hứa Thịnh Nhã cũng bị bắt rửa mặt rửa chân rồi ngoan ngoãn nằm ngủ.

 

Đến khi đôi vợ chồng mới cưới dọn dẹp xong về phòng thì đã gần chín giờ, cửa gỗ vừa đóng lại, ở riêng trong phòng, Lương Bảo Trân đột nhiên có chút hồi ức ngượng ngùng, cảm thấy eo mình lại hơi đau.

 

Đặc biệt là khi Hứa Thịnh Kiệt đột nhiên cúi người lại gần, dọa cô phải lập tức dịch sang một bên, cảnh giác nhìn anh: "Sao thế?"

 

"Lấy đồ, sao thế?" Hứa Thịnh Kiệt chưa từng thấy cô như vậy, đột nhiên nhát gan như mèo.

 

"Không có gì." Lắc đầu như trống bỏi, Lương Bảo Trân thấy người đàn ông lục lọi trong tủ, cầm một cuốn sổ màu vàng đưa đến trước mặt cô: "Đây là gì?"

 

"Sổ tiết kiệm, em cầm đi." Hứa Thịnh Kiệt ngồi xuống bên cạnh Lương Bảo Trân, thấy cô mở ra: "Tiền anh tiết kiệm khi đi lính, còn có một số, trừ tiền gửi về nhà hàng tháng, còn lại anh tiết kiệm được một nghìn tám trăm mấy, cưới xin dùng hơn ba trăm, bây giờ còn một nghìn năm trăm năm mươi hai, đều ở trong này."

 

"Đưa cho em à?" Lương Bảo Trân chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nhà cô mỗi cuối năm được chia mấy chục đồng đã là tốt lắm rồi, còn có Lương Chí Cao làm thợ mộc kiếm thêm nhưng cũng không thể nào nhiều như vậy.

 

"Không phải vợ quản tiền à? Còn để anh quản à?"

 

Lương Bảo Trân lập tức ấn sổ tiết kiệm vào người, từ chối ngay: "Vẫn là để em quản đi, đàn ông các anh không biết tiết kiệm tiền, tiêu tiền thì phung phí lắm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-75.html.]

Một là bố cô, hai là anh trai cô, không có ngoại lệ!

 

Hứa Thịnh Kiệt nhịn không được bật cười, thuận theo lời cô nói: "Nói cũng đúng, vậy thì vất vả cho em rồi."

 

Lương Bảo Trân lại mở sổ tiết kiệm ra xem, chỉ thấy có tiền rồi! Đợi thêm hai năm nữa chính sách nới lỏng, có lẽ có thể dựa vào số tiền này để khởi nghiệp kinh doanh, kiếm tiền mua nhà...

 

Lấy một tờ báo bọc lại ba lớp, cất sổ tiết kiệm đi, Lương Bảo Trân cởi áo ngoài nằm lên giường, Hứa Thịnh Kiệt thấy cô đã nằm ổn định mới thổi tắt đèn dầu, rồi cũng lên giường.

 

Trước đây giường của anh lạnh ngắt, từ tối qua bắt đầu có thêm một cô gái nằm, Hứa Thịnh Kiệt chỉ cảm thấy khắp nơi đều là mùi thơm nhàn nhạt, anh tuổi trẻ sung sức, trải qua đêm tân hôn tối qua, lúc này chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên não, nhưng nghĩ đến tối qua có hơi quá đà, cả ngày hôm nay cô vợ nhỏ cứ thỉnh thoảng là lại xoa xoa eo, chỉ thấy mình có lỗi.

 

"Ngủ sớm đi, mai còn phải về nhà bố mẹ em."

 

"Được."

 

Hít một hơi thật sâu, Hứa Thịnh Kiệt lật người nằm quay lưng về phía Lương Bảo Trân cố nhắm mắt ngủ...

 

Nhưng mà, trước đây anh vừa chạm gối là ngủ nhưng tối nay lại mãi không ngủ được.

 

Lương Bảo Trân thấy người đàn ông bên cạnh đã ngủ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tối nay cô không chịu nổi anh giày vò đâu, coi như anh còn có lương tâm.

 

Chỉ là, nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn mấy ngày nay, mọi thứ dường như không khó khăn như cô tưởng tượng, người nhà họ Hứa đều rất tốt, trong viện cũng có đủ loại người, quan trọng hơn là, một nhà cô có thể nắm bắt cơ hội kiếm tiền, sau này tem phiếu lương thực, tem phiếu thịt, tem phiếu đường đều sẽ hủy bỏ, chỉ cần có tiền, muốn mua gì cũng mua được, kiếm nhiều tiền luôn là đúng!

 

Chỉ là cô không ngờ Hứa Thịnh Kiệt đã tiết kiệm được một khoản, quả nhiên là người biết lo cho gia đình, ngày thường cũng đối xử dịu dàng với cô, giống như trong mơ, chỉ là ban đêm có vẻ hơi hoang dã, khiến người ta không chống đỡ nổi...

 

Nghĩ ngợi, Lương Bảo Trân đột nhiên nhớ đến vết sẹo trong mơ, tối qua cô mơ màng, ý thức mơ hồ, căn bản không để ý.

 

"Hứa... Thịnh Kiệt?" Thấp giọng gọi một tiếng, thấy không có ai trả lời, Lương Bảo Trân nhẹ nhàng tiến lại gần, tay phải rất nhẹ nhàng sờ vào eo Hứa Thịnh Kiệt, vén một góc áo, đầu ngón trỏ sờ lên, thực sự sờ thấy một vết sẹo!

 

Ngay sau đó, tay phải bị người ta nắm chặt, Hứa Thịnh Kiệt lật người nhìn người phụ nữ đang làm loạn: "Không muốn ngủ à?"

Loading...