Nói xong, Chu Vân cầm quạt mo sang nhà hàng xóm để tán gẫu, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng. Hứa Thịnh Kiệt vừa định giới thiệu tình hình nhà máy bông với Lương Bảo Trân thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng hét lớn.
"Anh, Bưu Tử về rồi, chúng ta ra ngoài chơi một lát nhé." Hứa Thịnh Vĩ ở ngoài cửa hét.
"Được, đừng về muộn quá nhé."
Lương Bảo Trân thấy Tiểu Vĩ và Tiểu Nhã cùng mấy đứa trẻ khác đi ra ngoài, có chút nghi hoặc: "Bưu Tử là ai?"
"Là cháu trai của ông nội Ngụy ở chính phòng bên cạnh, bảo bối của nhà họ. Dạo trước về nhà mẹ đẻ nên em chưa gặp." Hứa Thịnh Kiệt nghĩ đến dáng vẻ đầu gấu của Ngụy Quốc Bưu: "Vài năm trước anh về nghỉ phép thăm thân, Bưu Tử còn cứ vây quanh anh nói muốn theo anh đi lính, thằng bé muốn làm quân nhân."
Đứa trẻ hàng xóm muốn làm quân nhân? Bưu Tử? Lương Bảo Trân luôn cảm thấy có chút quen tai, lục lại trong trí nhớ một hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhớ ra! Trong mơ cô từng nghe Hứa Thịnh Kiệt nhắc đến người này.
Lúc đó đã là những năm chín mươi, Hứa Thịnh Kiệt có nhắc đến đứa trẻ hàng xóm mơ ước làm quân nhân, đáng tiếc mới mười tuổi đã c.h.ế.t đuối ở sông. Lần đó một nhóm trẻ con rủ nhau đi chơi, đến khi người lớn tìm thấy thì người đã không còn... Người đó hình như tên là Bưu Tử.
"Bưu Tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Giọng Lương Bảo Trân run run khi hỏi, trong lòng như đánh trống, tim đập thình thịch lo lắng vô cùng.
"Năm nay thì, chắc là mười tuổi, nó kém Tiểu Vĩ ba tuổi."
Mười tuổi vào cái mùa hè năm đó em trai em gái Hứa Thịnh Kiệt lên lớp bảy, một nhóm trẻ con rủ nhau đi chơi...
Lương Bảo Trân đứng phắt dậy làm Hứa Thịnh Kiệt giật mình, anh nắm lấy cánh tay cô hỏi: "Sao vậy?"
"Gần đây có sông không? Có thể xuống sông không?" Lương Bảo Trân càng nghĩ càng thấy không ổn, theo lời Hứa Thịnh Kiệt nói thì lần đó một đứa trẻ c.h.ế.t đuối, còn hai đứa trẻ khác bị sặc nước nghiêm trọng phải nằm viện nửa tháng. Dù thế nào đi nữa cô cũng phải đi xem, đó là một mạng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-96.html.]
"Sông hộ thành chảy qua Đông Đầu, có một chỗ có thể xuống sông nhưng hai năm trước ở đó đã xảy ra chuyện nên đã bị chặn lại rồi." Thấy Lương Bảo Trân mặt mày lo lắng, Hứa Thịnh Kiệt có chút khó hiểu: "Sao vậy? Sao tự nhiên lại hỏi thế."
"Chúng ta qua đó xem thử đi." Lương Bảo Trân không biết phải giải thích thế nào, đành nói dối: "Chiều nay hình như em nghe bọn trẻ nói trời nóng quá, muốn xuống sông tắm cho mát. Em cứ thấy mí mắt giật giật, sợ chúng nó gây chuyện, xuống sông nguy hiểm lắm."
Sắc mặt Hứa Thịnh Kiệt thay đổi, sải bước ra khỏi đại viện, trước đây bọn trẻ này cơ bản chỉ chơi ở khoảng đất trống trong viện hoặc ở đầu ngõ. Nhưng hôm nay đầu ngõ vắng tanh, không thấy bóng dáng một đứa trẻ nào.
Nghĩ đến những lời Lương Bảo Trân nói, đi xem thử cũng không mất gì.
"Thế nào?" Lương Bảo Trân vội vàng đuổi theo, thấy không thấy bóng dáng bọn trẻ càng thấy không ổn.
"Qua đó xem thử." Hứa Thịnh Kiệt và Lương Bảo Trân cùng nhau đến Đông Đầu.
——
Đi về phía tây từ ngõ Nguyệt Nha khoảng bảy tám dặm, bên này có một con sông hộ thành chảy qua. Nơi đó khá hẻo lánh, trèo qua lan can là một con đường rải sỏi, cửa xuống sông thấp. Những năm trước đã có trẻ con xảy ra chuyện, mùa hè ham mát xuống sông tắm kết quả là mất mạng.
Vì vậy, bây giờ bên cạnh nơi đó còn cắm một tấm biển gỗ, dùng sơn đỏ viết mấy chữ to 'Cấm xuống sông, hậu quả tự chịu'.
Hứa Thịnh Kiệt và Lương Bảo Trân chạy một mạch đến đó, trong đầu toàn là chuyện mười mấy năm trước, dù anh bình tĩnh điềm đạm thế nào thì lúc này cũng luống cuống.
Đến cửa xuống sông, Lương Bảo Trân nhìn thoáng qua chỉ thấy xung quanh là một bãi đất trống hoang vắng, đầy sỏi đá. Hai bên toàn là gốc cây thấp và bụi gai, vì ở ven sông nên chúng mọc rất um tùm, phân bố dày đặc.
Còn ở xa xa trên sông có một bàn tay đang vùng vẫy, b.ắ.n tung tóe nước, trên bờ một nhóm trẻ con đang hò hét muốn xuống sông cứu người.