Lần này, không cần Từ Thanh phải uy h.i.ế.p quá nhiều, chỉ một câu nói của hắn thôi cũng đủ khiến bóng ảnh run rẩy dữ dội.
Trong cơn sợ hãi tột cùng ấy, tựa như phản xạ bản năng, trên người nó xuất hiện mấy cái miệng rách toác.
Còn truyền ra ý niệm dồn dập, nỗ lực truyền đạt đến Từ Thanh, dường như sợ chậm một chút sẽ bị xóa sổ.
“Hải Thi… ăn… nhanh đột phá… đột phá nhanh…”
Từ Thanh không bận tâm đến sự khác biệt giữa "nhanh đột phá" và "đột phá nhanh", cũng không để ý liệu đây có phải là lời nói thật lòng khi hoảng loạn của bóng ảnh hay không. Hắn chỉ chuyển mắt nhìn về phía thanh sắt đen.
Thanh sắt khẽ rung, lão tổ Kim Cang Tông hiện thân từ trong đó. Dường như trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, lão đã tự điều chỉnh tâm lý xong, vừa hiện ra đã đập mạnh vào n.g.ự.c, giọng đầy khí khái:
“Xin chủ nhân yên tâm! Nhiều nhất chỉ cần nuốt thêm vài món pháp khí nữa, công pháp khí linh ta tu luyện sẽ đột phá!
Theo ước tính của tiểu nhân, đến lúc ấy, bảo bối thanh sắt dưới sự điều khiển của ta có thể đạt tốc độ và độ sắc bén gần bằng Huyền Diệu Thái!
Dù duy trì không lâu, nhưng tiểu nhân nhất định sẽ càng nỗ lực hơn, quyết không kéo chân chủ nhân! Nhất là dạo gần đây, tiểu nhân còn đang nghiên cứu cả… tự bạo nữa!”
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, lo cái lo của chủ nhân, nghĩ cái nghĩ của chủ nhân, mạng sống của ta không là gì cả. Nếu gặp cảnh hiểm nguy, ta dù có phải tự bạo cũng sẽ mở cho chủ nhân con đường thẳng đến thượng vị cổ hoàng, làm chủ thiên đạo!!”
Lời lẽ đầy cảm khái, lão vừa nói vừa đập n.g.ự.c không ngừng, đến mức bóng ảnh cũng ngừng run rẩy mà ngẩn ra tại chỗ.
Từ Thanh nghe xong, nhìn lão một cái đầy ẩn ý, khẽ gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Dứt lời, hắn thu lại ánh mắt. Mệnh Hỏa trong cơ thể, chỉ với một ý niệm, lập tức dập tắt từ trạng thái đang bừng cháy.
Ngay khoảnh khắc đó, hào quang toàn thân hắn vụt tắt, khí tức cũng thu liễm lại về dáng vẻ trước kia.
Toàn bộ uy áp kinh người lúc trước cũng lặng lẽ tiêu tan.
Đồng thời, trạng thái quay về bình thường sau cường độ Huyền Diệu Thái, khiến Từ Thanh cảm thấy một chút không thoải mái. Trong lòng hắn thậm chí dâng lên một loại xung động, muốn lập tức khai mở lại Huyền Diệu Thái.
Nhưng, hắn kìm lại được.
Thực tế thì, không chỉ riêng Từ Thanh, bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng thế: sau khi trải qua Huyền Diệu Thái, khi trở về trạng thái bình thường, trong lòng khó tránh khỏi d.a.o động.
Bởi Huyền Diệu Thái là siêu bộc phát toàn diện của pháp khiếu, trong đó pháp lực, linh hải, thể phách đều được nâng cao vượt trội.
Loại tăng cường đó đồng nghĩa với một mức tiêu hao cực kỳ lớn.
Do đó, tu sĩ Trúc Cơ phải học cách kiềm chế và sử dụng hợp lý thời gian Huyền Diệu Thái. Thông thường, người có một đoàn Mệnh Hỏa chỉ có thể duy trì tối đa nửa canh giờ.
Đây là giới hạn tuyệt, nếu không thực sự cấp bách, không ai dám vượt ngưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-344-nhe-buoc-mua-bong-trong-suong-1.html.]
Bởi nếu Mệnh Hỏa bị cạn kiệt, sẽ khiến pháp khiếu khô héo, biến thành "khô khiếu", như phế khiếu, gần như không thể phục hồi.
Từ Thanh thầm điều tức, để thân thể hoàn toàn thích nghi lại với trạng thái bình thường, rồi mới bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
Trận chiến vừa rồi, có bốn tu sĩ Hải Thi Trúc Cơ bỏ mạng dưới tay hắn.
Điều khiến hắn tiếc nuối nhất là, bốn món pháp khí mà tên tu sĩ Hải Thi Trúc Cơ Mệnh Hỏa truyền tống đến sử dụng để chống đỡ cú đánh của hắn, đều bị phá nát hoàn toàn.
Khi ấy Từ Thanh vừa mới bước vào Huyền Diệu Thái, thậm chí còn là trạng thái mệnh đăng, nên không thể khống chế hoàn hảo sức mạnh trong cơ thể, đành toàn lực oanh kích.
Kết quả tuy đập tan đối phương, nhưng cũng khiến bốn món pháp khí kia hóa thành tro bụi.
“Ít nhất cũng trị giá hơn một triệu linh thạch…” Từ Thanh khẽ thở dài.
Sau đó, hắn lấy ra những túi trữ vật thu được, xem xét xong mới thấy an ủi phần nào.
Thao Dang
Bốn tu sĩ Hải Thi lần này túi trữ vật khá đầy, tổng cộng có khoảng ba trăm ngàn linh thạch, chỉ tiếc là… chỉ có một món pháp khí còn nguyên.
Chính là chiếc quạt của Hải Thi thư sinh.
Chiếc quạt này cũng có khả năng tăng tốc độ. Từ Thanh liếc nhìn lão tổ Kim Cang Tông đang thèm thuồng ra mặt mà cố nhịn, liền tiện tay ném sang.
Vèo! Thanh than sắt đen vèo một tiếng chui vào quạt, xuyên qua khe xương quạt từ bên dưới, khéo léo tránh làm tổn hại mặt quạt, nên nhìn bên ngoài vẫn hoàn hảo như cũ.
Trong lúc hút linh vận, chiếc quạt nhanh chóng trở nên u ám tàn lụi, c.uối cùng lão tổ rút thanh sắt ra, phun một hơi thở đặc biệt vào quạt.
Tức thì, quạt tỏa sáng trở lại, trông như chưa từng bị tổn hại.
“Chỉ là hơi dễ vỡ…” Lão tổ thì thào, xong còn chớp chớp mắt, giả vờ ngượng ngùng như muốn chứng minh mình không phải kẻ gian trá.
Từ Thanh mặt không đổi sắc, thu lại chiếc quạt, chẳng thèm để tâm đến biểu cảm "diễn sâu" của lão.
Lúc này, hai đoàn hồn Hải Thi trong người hắn đồng thời bùng nổ, chớp mắt xung phá thành công pháp khiếu thứ ba mươi mốt!
“Cần nhiều hồn hơn rồi…”
Từ Thanh nhíu mày. Hắn cảm nhận được, sau khi vượt qua ba mươi pháp khiếu, lượng hồn cần thiết để mở khiếu mới trở nên khổng lồ.
Tu sĩ Trúc Cơ bình thường đã không đủ nữa, phải là linh hồn Mệnh Hỏa mới được.
Vì vậy sau khi mở được pháp khiếu thứ ba mươi mốt, phần hồn còn dư không thể xung phá thêm một khiếu nữa.
Pháp lực trong người càng lúc càng dâng cao, Từ Thanh liền lao v.út về phía lối ra của thế giới đáy biển.
Rất nhanh sau đó, hắn đã đến nơi.
Từ Thanh không dừng lại, tăng tốc, như một mũi tên xuyên nước, lao vọt ra khỏi đáy biển!