Quang Âm Chi Ngoại - Chương 358: Đệ Thất Phong là nhà của cô… (1)
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:47:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âm thanh kia trong trẻo, mang theo khí chất xuất trần.
Thế nhưng trong giọng nói ấy lại ẩn chứa một luồng hàn ý, vừa truyền vào tai Từ Thanh liền hóa thành từng dòng nước băng giá lan khắp tâm thần hắn, tiếp đến là toàn thân, khiến cơ thể không kìm được mà run rẩy.
Từ Thanh toàn thân chấn động, hơi thở hóa thành làn sương trắng. Lông mày cùng mái tóc trong khoảnh khắc đều bị băng kết, thân thể cứng đờ như bị quỷ dị không thể kháng cự đè ép.
Hắn thậm chí còn sinh ra ảo giác, dường như không gian xung quanh bỗng xuất hiện vô số khe nứt, vây lấy hắn ở giữa, như muốn đóng băng tất cả.
Chưa kể đến bốn mươi bốn pháp khiếu trong cơ thể hắn.
Từ Thanh cảm nhận rõ ràng pháp khiếu trở nên tĩnh lặng hẳn, linh năng trong đó vận chuyển cực kỳ chậm chạp, ngay cả linh năng xoáy cũng thế.
Còn về Mệnh Hỏa…
Trong tình trạng hiện tại, hắn hoàn toàn không thể châm lửa nổi!
Cảnh tượng ấy khiến tâm thần Từ Thanh rung chuyển mãnh liệt, cảm giác an toàn khi có được Mệnh Hỏa trước đó trong thoáng chốc tan biến. Hắn sâu sắc nhận ra, trước cường giả thực sự, việc trấn áp trạng thái Huyền Diệu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Từ Thanh không phải là người không có lực phản kích. Giữa lúc toàn thân rét buốt, hắn cảm nhận được một tia ấm áp vẫn còn sót lại từ ngọn Mệnh Đăng của bản thân.
Dù ngọn nhiệt này không đủ xua tan băng giá bên ngoài, nhưng có thể sẽ giúp hắn cưỡng ép thắp lên Mệnh Hỏa.
Nhận thức này khiến Từ Thanh càng thêm cảnh giác. Hắn hiểu rõ Mệnh Đăng là bí mật tuyệt đối không thể để người khác biết, nên lại một lần nữa xác nhận, bóng ảnh của hắn vẫn đang che phủ lấy Mệnh Đăng.
Hít sâu một hơi, hắn khó nhọc xoay người nhìn lại phía sau.
Vừa xoay người, Từ Thanh liền thấy nơi đó không biết từ khi nào đã xuất hiện hai nữ tử, một người trung niên, một người thiếu nữ.
Người nữ tử trung niên vận c.ung trang đỏ rực, viền đối khâm, trên áo thêu tinh xảo đồ án “bách điệp xuyên hoa” bằng kim tuyến màu tím, rực rỡ quý khí như thái dương giữa trời cao.
Thế nhưng khí tức băng hàn bao phủ toàn thân bà ta lại khiến người ta không thể lơ là. Ánh mắt thanh lãnh, nhất là cặp phượng nhãn sâu thẳm như cổ tuyền, tựa hồ nhìn vào liền khiến linh hồn run rẩy, lạnh thấu tận tim gan.
Bà ta đang nhìn chằm chằm Từ Thanh.
Y phục của bà ta không thuộc về bất kỳ một phong nào trong Thất Huyết Đồng, mà Từ Thanh cũng chưa từng gặp bà ta trong tông môn. Thế nhưng, nữ tử đứng bên cạnh bà ta thì hắn nhận ra.
Thiếu nữ khoác đạo bào tím nhạt rộng rãi như chiếc váy dài, sau lưng đeo một thanh cổ kiếm, mái tóc cột đuôi ngựa, vừa anh khí lại mang theo vài phần nhu hòa. Làn da trắng mịn ửng hồng như ngọc.
Toàn thân cô ta tỏa ra khí chất linh hoạt mà thanh tú, lúc này mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non, trong sáng đáng yêu, lại có chút lấp lánh tinh quang.
Chính là… Đinh Tuyết.
Cô ta nhìn Từ Thanh, ánh mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt, như có như không.
“Từ Thanh sư huynh, đây là tiểu di (dì, em gái của mẹ) của ta, bà là phó phong chủ của Đệ Thất Phong, phụ trợ tiểu di phu (chồng của dì) của ta quản lý Đệ Thất Phong.” Đinh Tuyết khẽ khàng lên tiếng, giọng điệu như đang nhắc khéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-358-de-that-phong-la-nha-cua-co-1.html.]
“Đệ tử Từ Thanh, ra mắt phó phong chủ.”
Bị ánh mắt băng lãnh của vị tiểu di này khóa c.h.ặ.t, Từ Thanh cảm nhận rõ hàn khí trong thân càng lúc càng lạnh hơn. May là bản thân hắn có nền tảng vững chắc, tuy bị ảnh hưởng nặng nhưng vẫn có thể giữ được dáng vẻ bình thường, chắp tay hành lễ một cách c.ung kính.
Cảnh ấy khiến nữ tử trung niên khẽ lộ vẻ bất ngờ trong đôi mắt lạnh băng, ánh nhìn quét từ trên xuống dưới rồi nhàn nhạt lên tiếng:
“Không cần quá câu nệ.”
Nói xong, ánh mắt bà ta lại liếc nhìn cháu gái mình. Trong ánh mắt của Đinh Tuyết lúc này ánh lên ánh sáng rõ ràng, mà là người từng trải, bà ta tự nhiên hiểu ánh mắt ấy đại diện cho điều gì. Trong lòng thở dài một hơi, hàn ý trên người cũng tan đi một phần, giọng nói dần hòa hoãn hơn.
“Hôm nay gọi ngươi đến, là muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ của tông môn, tạm thời làm hộ đạo giả cho Đinh Tuyết…”
“Tiểu di, bọn con là bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau!” Đinh Tuyết vội cướp lời, kéo tay tiểu di mình, nũng nịu làm nũng, lắc lắc nhẹ.
Từ Thanh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, lễ nghi không đổi, nhưng trong lòng không khỏi gợn sóng. Một là vì không ngờ Đinh Tuyết lại có bối cảnh lớn đến vậy, hai là vì khí tức của vị phó phong chủ này, khiến hắn có cảm giác không khác là bao so với những phong chủ mà hắn từng gặp.
Thao Dang
c.uộc tiếp xúc lần này cũng giúp hắn có cái nhìn rõ ràng hơn về sự đáng sợ của tầng lớp phong chủ.
Lúc này, dưới sự làm nũng của Đinh Tuyết, vẻ lạnh nhạt trên mặt vị nữ tử trung niên dần dịu lại, hiện lên một tia sủng nịnh. Bà ta xoa đầu Đinh Tuyết, rồi quay sang nói với Từ Thanh:
“Từ Thanh, ngươi và Đinh Tuyết là bằng hữu. Hôm nay ta không dùng thân phận phó phong chủ để nói chuyện với ngươi, mà là lấy thân phận trưởng bối. Đây là tiền tuyến, không an toàn. Tuyết nhi nhất định đòi đến, mà ta lại có việc khác không thể phân thân, nên lo cho sự an toàn của nó, cần ngươi giúp bảo hộ một tháng. Ngươi thấy thế nào?”
“Sau khi hoàn thành, ta sẽ ban cho ngươi một quyền rút khỏi chiến trường bất cứ lúc nào, cùng ba tấm phù truyền tống vô định.”
Nghe đến bốn chữ “phù truyền tống vô định”, tim Từ Thanh liền đập mạnh.
Hắn biết thứ này, đó là một dạng ngọc bảo, giá trị vượt xa nhiều pháp khí. Mỗi một tấm đều có giá trị từ bảy đến tám mươi vạn linh thạch trở lên.
Điều quan trọng nhất là vật này vô cùng hiếm, thường khi vừa xuất hiện liền bị tranh đoạt sạch sẽ. Ngày trước ở khu Minh Khí Các của Đệ Lục Phong, lúc rời đi Từ Thanh từng thấy một cái, nhưng đó là không bán.
Tác dụng của nó chẳng khác gì một mạng thứ hai, trong hầu hết các khu vực, chỉ cần bóp nát là có thể truyền tống rời đi. Tuy rằng vị trí truyền tống là ngẫu nhiên, có thể gần, có thể vạn dặm xa xôi.
Hiển nhiên chuyện này là do Đinh Tuyết đề xuất. Nếu thật sự muốn tìm người hộ đạo, chỉ cần ba tấm phù này làm phần thưởng, chắc chắn sẽ có vô số cường giả tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy.
Từ Thanh liếc nhìn Đinh Tuyết.
Bắt gặp ánh mắt của Từ Thanh, khuôn mặt Đinh Tuyết liền đỏ bừng, cô ta mỉm cười ngọt ngào đáp lại hắn một nụ cười rạng rỡ.
Thấy cảnh này, vị phụ nhân trung niên khẽ lắc đầu, trong mắt phượng sâu thẳm thoáng hiện tia bất đắc dĩ, sau đó đặt một túi trữ vật vào tay Đinh Tuyết, nhàn nhạt nói:
“Các ngươi tự quyết định đi.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Đợi tiểu di rời đi, Đinh Tuyết lập tức chạy đến bên cạnh Từ Thanh, nhanh chóng nói:
“Từ Thanh sư huynh, đó là tiểu di của ta, bà ấy không sống ở Thất Huyết Đồng mà ở quần đảo Tây San. Hôm đó trên biển, huynh đưa ta về, ta từng bảo huynh cùng ta đến bái kiến bà ấy chính là tiểu di đó đó!”
“Khi đó Triệu Trung Hằng cứ nhất quyết theo ta đến. Tiểu di của ta thật sự rất tốt, còn ban cho y một viên đan dược. Nếu hôm ấy huynh cùng ta đi, thì người được ban thưởng sẽ là huynh. Viên đan đó chính là thứ giúp Triệu Trung Hằng tạo ra con Long Kình Cấm Hải đấy. Đúng là để tiện nghi cho cái tên đó rồi!”