Quang Âm Chi Ngoại - Chương 362: Tổ tiên lo lắng. (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:47:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy âm thanh kia, Đinh Tuyết lập tức lấy ra ngọc giản, nhìn về phía Từ Thanh.

Chỉ cần Từ Thanh gật đầu ra hiệu, cô ta sẽ lập tức truyền âm cầu viện.

Thế nhưng Từ Thanh không nói gì, hắn nghiêng tai lắng nghe, chờ thêm một lúc thì trong mật đạo lại vang lên lần nữa… vẫn là tiếng nói y hệt ban nãy:

“Phụ thân ơi, mau về nhà đi…”

Âm thanh ấy vẫn chất chứa một nỗi nhớ thương da diết, cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Tuy vọng ra từ mật đạo, nhưng lại cho người ta cảm giác như đang thì thầm ngay bên tai, khiến trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh một tiểu hài tử đang khẩn thiết gọi phụ thân.

Ánh mắt Từ Thanh thoáng vẻ trầm ngâm. Hắn không cảm nhận được ba động nguy hiểm nào trong mật đạo, cũng không phát hiện khí âm hàn kỳ dị nào. Thế nhưng hắn vẫn không hề do dự, lập tức thắp lên Mệnh Hỏa, khai mở trạng thái Huyền Diệu.

Trong suốt gần một tháng qua, đây là lần đầu tiên Từ Thanh bộc phát Huyền Diệu trước mặt Đinh Tuyết. Những hiểm họa trước đó, hắn đều có thể giải quyết bằng trạng thái bình thường.

Nhưng lần này, khí thế vừa bộc phát, Đinh Tuyết và Triệu Trung Hằng liền biến sắc, bản năng lùi về phía sau, đôi mắt đau nhói, không dám nhìn thẳng.

Đinh Tuyết còn đỡ, tuy không thể mở mắt nhưng trong lòng lại vui sướng nhiều hơn là kinh ngạc.

Còn Triệu Trung Hằng thì khác, nét mặt y biến đổi dữ dội, bao nhiêu “xây dựng tâm lý” mấy ngày qua suýt chút nữa sụp đổ hoàn toàn.

“Ai nói đứng trong ánh sáng mới là anh hùng… Tấm lòng chân thành của ta… là độc nhất vô nhị!” Y thở dồn dập, âm thầm tự gào thét khích lệ bản thân.

Thao Dang

Từ Thanh không để ý đến nội tâm của hai người kia, càng không hề đoái hoài đến ánh mắt của họ. Sau khi mở Huyền Diệu, hắn lập tức lao về phía trước, xông thẳng vào mật đạo.

Vào đến bên trong, thân ảnh hắn lướt nhanh như điện, rít gió lao v.út theo đường hầm. Dọc theo lối đi nhỏ hẹp, thân ảnh hắn b.ắ.n đi như một mũi tên, tiếng bùng nổ vang vọng thành hồi âm dội lại khắp mật đạo.

Trong quá trình ấy, Từ Thanh cảm nhận rõ ràng, dị chất bên trong vẫn còn sót lại thi độc, nhưng độc tính đang tiêu tán rất nhanh, như thể đã mất đi tính hoạt sau cái c.h.ế.t.

Hắn thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên, thoắt cái đã đến tận cùng mật đạo.

Nơi đây là một căn phòng nhỏ, bố trí đơn sơ, hệt như một nơi trú ẩn tạm thời.

Ở một góc tường, có một t.h.i. .t.h.ể tộc Hải Thi, hình dáng là một lão nhân mang diện mạo nhân tộc, đang ngồi dựa vào vách, đã c.h.ế.t.

Trên xác có nhiều vết thương kinh khủng, đặc biệt là vị trí đan điền bị xé toạc m.á.u thịt, rõ ràng đây là vết trí mạng, gần như bị đ.â.m thủng hoàn toàn. t.h.i. .t.h.ể ấy chính là nguồn gốc của dị chất và thi độc tỏa ra.

Dù đã c.h.ế.t, nhưng d.a.o động linh năng còn sót lại trên thân vẫn rất mạnh. Từ Thanh đảo mắt một vòng, nhanh chóng đưa ra phán đoán, sinh thời ít nhất cũng đã đốt lên một đoàn Mệnh Hỏa.

Có vẻ như tên Hải Thi này đã bị trọng thương chí mạng tại đảo Nhân Ngư, may mắn thoát khỏi vòng vây, trốn đến đây. Nhưng thương thế quá nặng, không thể phục hồi, càng không có sức để đào thoát. c.uối cùng… lặng lẽ c.h.ế.t tại chốn này.

Thời gian tử vong không quá lâu, cho nên khi mật đạo bị mở ra, dị chất mới bắt đầu tỏa ra ngoài.

Điều khiến Từ Thanh chú ý hơn, là biểu cảm trên khuôn mặt của t.h.i. .t.h.ể này khác hẳn những gì hắn từng thấy ở các Hải Thi khác, vẫn còn nét mơ hồ, mịt mờ, như đang lạc trong hồi ức.

Đặc biệt là bàn tay của t.h.i. .t.h.ể đang siết c.h.ặ.t một bình đồng nhỏ cũ kỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-362-to-tien-lo-lang-1.html.]

Rõ ràng đó là vật quý giá nhất với lão lúc lâm chung.

Cái bình nhỏ kia đã được mở nắp, và từ bên trong, lại một lần nữa phát ra âm thanh mà Từ Thanh vừa nghe:

“Phụ thân ơi, mau về nhà đi…”

Giọng nói yếu ớt, cảm xúc da diết khiến người nghe không khỏi xúc động.

Dường như, trước khi c.h.ế.t, lão Hải Thi ấy đã mở chiếc bình ấy ra, rồi trong khoảng thời gian hấp hối, đã liên tục lắng nghe đi lắng nghe lại âm thanh ấy, như thể đó là… tiếng gọi của nhi tử ruột thịt.

Ánh mắt Từ Thanh lướt qua chiếc bình, rồi quan sát xung quanh một lượt, xác nhận không còn nguy hiểm, thì sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân.

Đinh Tuyết và Triệu Trung Hằng đã đến.

Bọn họ đợi bên ngoài một lúc, không thấy động tĩnh, Đinh Tuyết sốt ruột nên chạy vào trước, Triệu Trung Hằng không thể làm khác, cũng vội đuổi theo.

Thấy Từ Thanh an toàn, Đinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới bắt đầu đánh giá cảnh tượng trong căn mật thất.

Nhìn thấy t.h.i. .t.h.ể Hải Thi, ánh mắt cô ta lập tức dừng lại ở chiếc bình trong tay hắn, thất thanh kêu lên:

“Bình thu âm!”

Với xuất thân bất phàm, Đinh Tuyết hiển nhiên có kiến thức vượt xa phần lớn tu sĩ bình thường. Cô ta nhận ra ngay lai lịch của chiếc bình đồng, sau đó cảm nhận được ánh mắt của Từ Thanh liếc sang, liền giải thích ngay:

“Bình thu âm là cổ vật, vô cùng hiếm thấy. Đối với một số người mà nói, nó là vật vô giá. Nhưng với đa số thì lại chẳng có tác dụng gì lớn, bởi nó chỉ có một năng lực duy nhất: thu âm thanh.”

“Chỉ cần đóng kín nắp, âm thanh bên ngoài sẽ bị thu lại. Khi mở ra, sẽ phát ra âm thanh đó y hệt như thật, cực kỳ sống động, không khác gì nguyên âm.”

“Chính vì điều ấy, nó rất đặc biệt, nhưng có hạn chế lớn, âm thanh sẽ phai mờ theo thời gian khi mở nắp, phải thu lại âm mới.”

Nói đến đây, Đinh Tuyết nhìn sang t.h.i. .t.h.ể Hải Thi, lại cúi đầu nhìn bình thu âm đang bị siết c.h.ặ.t như báu vật, ánh mắt dần hiện vẻ cảm khái:

“Tộc Hải Thi vốn là những chủng tộc đã c.h.ế.t, được hồi sinh bằng phương pháp đặc biệt, trở thành Hải Thi.”

“Một khi đã trở thành Hải Thi, ký ức tiền kiếp sẽ bị mờ nhạt. Dù có giữ lại chút mảnh vụn ký ức, nhưng bản tính lại tàn bạo, vô cảm. Từ khoảnh khắc tái sinh, là đã đoạn tuyệt với tiền sinh, gần như không có kẻ nào còn lưu luyến quá khứ.”

“Nếu bình này thật sự là vật của lão lúc còn sống, thì… tên Hải Thi này không bình thường chút nào.”

“Lão giữ lại vật năm xưa, còn dùng nó làm thứ c.uối cùng trước khi c.h.ế.t, chứng tỏ đó là chấp niệm, là tình cảm mà lão đã từng có.”

“Còn âm thanh bên trong… có lẽ là nhi tử của lão?” Giọng cô ta mang chút nghi hoặc, rõ ràng vẫn chưa dám chắc toàn bộ sự việc có đúng là như cô ta suy đoán hay không.

Nói xong, cô ta nhìn về phía Từ Thanh.

“Không quan trọng.” Từ Thanh lắc đầu, vươn tay phải ra.

Chỉ thấy chiếc bình đồng cũ kỹ ấy liền bay lên, lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng rơi vào tay hắn.

Loading...