Quang Âm Chi Ngoại - Chương 363: Tổ tiên lo lắng. (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:47:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, âm thanh trong bình đồng cũng đã yếu ớt tới cực điểm. Sau khi phát ra lần gọi c.uối cùng, nó hoàn toàn biến mất.

Đinh Tuyết liếc mắt nhìn Triệu Trung Hằng, cái nhìn ấy nếu là người khác chắc chẳng thể hiểu nổi, nhưng Triệu Trung Hằng thì... tâm ý tương thông, lập tức hiểu ngay, không chút chần chừ bước tới lục soát t.h.i. .t.h.ể tộc Hải Thi.

Rất nhanh, y tìm ra một túi trữ vật, ba người rời khỏi mật đạo.

Chiếc bình thu âm được Từ Thanh đậy kín, cẩn thận cất vào người.

Đinh Tuyết thì lập tức báo cáo phát hiện lần này về cho tông môn, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Còn trong túi trữ vật, không có nhiều thứ giá trị, chủ yếu là đồ lặt vặt, không có pháp khí hay ngọc phù, xem chừng đã bị dùng cạn.

Chỉ còn vài trăm viên linh thạch, cùng vài tấm linh phiếu, không rõ là do vốn nghèo hay còn nơi nào cất giấu khác.

Thao Dang

Từ Thanh liếc qua rồi thôi, vì bình thu âm đã là đủ, phần còn lại hắn không màng.

Triệu Trung Hằng và Đinh Tuyết vốn xuất thân hào phú, nên cũng không để tâm mấy. Dù vậy, vẫn chia nhau những gì còn lại, coi như chút thu hoạch.

Vụ mật thất được Đinh Tuyết báo lên, kết thúc tại đó. Sau này sẽ có đệ tử khác trong tông môn đến tiếp nhận xử lý.

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong sự uể oải ngày càng lớn của Đinh Tuyết vì sự có mặt của Triệu Trung Hằng, nhiệm vụ hộ đạo một tháng đã kết thúc.

Từ Thanh lên đường rời đi, Đinh Tuyết vội vàng đuổi theo, lộ rõ vẻ tiếc nuối, dặn dò đầy quan tâm:

“Từ Thanh sư huynh, tiền tuyến rất nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận, an toàn của huynh là quan trọng nhất.”

“Ta tu vi thấp kém, chẳng giúp được gì, nhưng sẽ nhờ tiểu di đặc biệt chiếu cố huynh. Nếu sau này huynh gặp rắc rối gì không giải quyết được, cứ trực tiếp tìm bà ấy.”

“Và… cảm ơn huynh đã giúp đỡ ta thời gian qua. Ta nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, học thật giỏi về thảo mộc, cố gắng gia nhập Liên minh Thất Tông. Đến lúc đó, ta có thể giúp huynh ở phương diện thảo mộc.”

Giọng cô ta rất chân thành, sau đó như thuận miệng lại nói một câu:

“Thực ra thảo mộc đạo của Đệ Nhị Phong cũng… không được tốt lắm. Sau này ta nhất định sẽ vượt mặt đệ tử Đệ Nhị Phong!”

Từ Thanh nghe xong cảm thấy xúc động, hắn nghe ra được sự chân tình trong lời cô ta. Trong lòng thầm nghĩ, dù một tháng qua Đinh Tuyết có chút tâm tư nhỏ, nhưng tổng thể mà nói thì cô ta là người tốt, rất siêng năng học hỏi, điểm này khiến hắn đặc biệt tán thưởng.

Về lời nhận xét Đệ Nhị Phong “kém”, Từ Thanh không tiếp xúc nhiều nên không bình luận, chỉ ôm quyền với cô ta, sau đó xoay người rời đi.

Đinh Tuyết lưu luyến nhìn bóng lưng Từ Thanh dần khuất xa, rồi quay lại… lườm Triệu Trung Hằng một cái đầy sát khí, hừ lạnh, sau đó lựa chọn rời khỏi đảo Nhân Ngư.

Cô ta hiểu rất rõ: tiền tuyến cực kỳ nguy hiểm, với tu vi hiện tại, cô ta không nên tiếp tục lưu lại.

Còn Triệu Trung Hằng thì nhìn theo thân ảnh mềm mại của Đinh Tuyết, ánh mắt tràn đầy kiên định, trong lòng càng tin chắc:

“Tu vi... không phải điều quan trọng trong chuyện này. Tấm chân tình và thành ý của ta mới là vũ khí vô địch! Từ Thanh đúng là mạnh hơn ta thật, nhưng hắn bỏ đi, ta thì không. Ta sẽ mãi ở bên cạnh sư tỷ của ta.”

Nghĩ tới đó, Triệu Trung Hằng hít sâu một hơi, vội vàng đuổi theo, cùng cô ta trở về trong ánh mắt phiền muộn của Đinh Tuyết.

---

Về phần Từ Thanh, hắn không rời khỏi đảo Nhân Ngư.

Nhiệm vụ hộ đạo giả kết thúc, ngoài ba tấm phù truyền tống vô định, hắn còn được phó phong chủ đích thân ban cho một đạo pháp chỉ.

Với pháp chỉ này, hắn có quyền rút khỏi tiền tuyến bất cứ lúc nào, thậm chí đang trong nhiệm vụ cũng được, không cần phê duyệt.

Tức là hắn có thể trở về Thất Huyết Đồng bất kỳ lúc nào. Nhưng nghĩa vụ chiến tranh của hắn vẫn còn, chỉ là được điều từ tiền tuyến về hậu phương.

Nhờ đó, thành tích, cống hiến, phần thưởng sau chiến tranh của hắn đều không hề bị ảnh hưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-363-to-tien-lo-lang-2.html.]

Đây là quyền hạn cực lớn, ngay cả trưởng lão Kết Đan cũng khó được ban pháp chỉ kiểu này, chỉ những người ở cấp bậc phong chủ mới có tư cách làm vậy.

Từ Thanh hiểu rõ, đây là ân tình mà phó phong chủ ban cho hắn vì Đinh Tuyết.

“Đây là đại ân… Tình nghĩa của Đinh Tuyết, về sau ta phải báo đáp.”

Hắn ghi nhớ trong lòng. Sau đó lấy ra lệnh bài thân phận, kiểm tra các nhiệm vụ.

Từ Thanh không định rời đi ngay, dù đã mất một tháng cho nhiệm vụ hộ đạo giả, thứ hạng trong chiến tích đã tụt xuống hơn bảy mươi. Nhưng hắn tin muốn lên lại cũng không khó.

Mục tiêu của hắn là: vào top 50 để được một lần sử dụng pháp bảo chi ảnh!

Vậy là, những ngày tiếp theo, Từ Thanh lại một lần nữa lao đầu vào các nhiệm vụ, bận rộn không ngừng, g.i.ế.t tộc Hải Thi, luyện hóa Hải Thi hồn, thỉnh thoảng cũng rèn luyện bóng ảnh của mình.

Dần dần, thứ hạng của hắn vọt lên hàng năm mươi mấy, cách mốc top 50 chỉ còn một bước.

Thế rồi, một ngày nọ…

Vừa nộp xong nhiệm vụ, đang chuẩn bị nhận nhiệm vụ tiếp theo, Từ Thanh bỗng khựng lại, hắn nhìn xuống chân mình.

Ánh mắt lóe sáng, thân hình chớp động biến mất tại chỗ, xuất hiện trong một góc vắng vẻ, giọng trầm xuống:

“Ngươi muốn nói gì?”

Vừa rồi, bóng ảnh đã truyền cho hắn cảm xúc d.a.o động.

“Tăng tiến… Yên tĩnh… An toàn… Đột phá…” Bóng ảnh dồn hết sức biểu đạt.

Con ngươi Từ Thanh co rút.

Trong c.uộc chiến với tộc Hải Thi vừa rồi, bóng ảnh giúp đỡ rất nhiều. Giờ đây, sau khi nuốt chửng vô số Hải Thi, nó rốt c.uộc cũng muốn đột phá.

Điều này khiến Từ Thanh vô cùng mong đợi.

Từ sau khi khai mở Mệnh Hỏa, cả bóng ảnh và lão tổ Kim Cang Tông đều tỏ ra lạc hậu so với tốc độ của hắn.

Tuy vậy, đối với cả hai, Từ Thanh vẫn giữ sự cảnh giác cao độ, đặc biệt là bóng ảnh.

Ngay lúc này, thanh sắt đen bên cạnh khẽ run rẩy, lão tổ Kim Cang Tông cũng gấp gáp truyền ra thần niệm:

“Chủ nhân! Tiểu nhân định báo cáo từ nãy… Tiểu nhân cũng có thể đột phá rồi! Nhưng cần một nơi an toàn, yên tĩnh.”

“Bởi vì… pháp môn tu luyện khí linh của tiểu nhân khác với đám tạp nham ngoài kia! Đột phá sẽ dẫn đến Thiên Lôi Tẩy Hồn!”

“Một khi tiểu nhân đột phá xong, sẽ có chiến lực tương đương Huyền Diệu! Vô kiên bất tồi!”

Lời lẽ của lão đầy quả quyết, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng.

Thực ra… lão vẫn chưa đủ điều kiện đột phá, còn thiếu một chút.

Nhưng lão không thể đợi thêm được nữa.

Bởi vì nếu bóng ảnh đột phá trước, còn mình vẫn lẹt đẹt như cũ… thì mất địa vị là điều chắc chắn, thậm chí còn có khả năng bị coi là vô dụng, bị ném ra làm pháo hôi!

Nghĩ thế, lão đành liều một phen.

Từ Thanh nhìn thanh sắt đen, lại liếc sang bóng ảnh, trong lòng đã có quyết định.

Loading...