Theo miêu tả trên hải đồ, hòn đảo này được phát hiện có linh mạch từ trăm năm trước, vì vậy từng được tộc Giác Sa coi trọng, khai thác suốt sáu mươi năm, đến khi linh khoáng cạn kiệt mới bị bỏ hoang.
Hiện tại, linh năng trên đảo cực kỳ thưa thớt, dị chất thì nồng đậm, cây cỏ tuy còn nhưng đa phần đều mang tính công kích.
Bên trong lẫn bên ngoài đảo đều đã không còn giá trị gì, thế nên hiếm ai lai vãng.
Những hòn đảo như vậy… ở Cấm Hải cũng không hiếm gặp.
Từ Thanh lượn vòng giữa không trung quanh đảo để quan sát cẩn thận, c.uối cùng quyết định, chọn nơi này để cho bóng ảnh và lão tổ Kim Cang Tông đột phá.
Có quyết định rồi, hắn lập tức đáp xuống đảo.
Vừa hạ chân, Từ Thanh vung tay, rải ra một lớp độc phấn mỏng khiến những cây cỏ uốn éo, định bò tới gần hắn… lập tức khô héo c.h.ế.t sạch.
Không hề liếc mắt, Từ Thanh đi thẳng vào khu khoáng mạch trong đảo, chẳng mấy chốc đã tìm thấy một miệng mỏ bị bỏ hoang.
Miệng mỏ tối đen, rõ ràng bên ngoài là ban mai rực rỡ, mà nơi này bóng tối như nuốt hết ánh sáng, tỏa ra dị chất nồng đậm và từng đợt hàn khí lạnh thấu xương.
Quanh đó, đá băng đen đã kết thành tầng. Không hề có thảo mộc nào bén mảng tới gần, có vẻ như loại hắc băng này mang độc cực mạnh.
Nơi đây, với đa số tu sĩ mà nói, tuyệt đối không phải nơi tu luyện lý tưởng.
Nhưng đối với bóng ảnh, lại là thiên đường.
Thậm chí, thân ảnh bóng ảnh dưới ánh mặt trời… cũng không kiềm được mà lặng lẽ lướt về phía miệng mỏ.
Thao Dang
Từ Thanh cũng tỏ ra rất hài lòng. Sau khi kiểm tra lại một lượt để đảm bảo an toàn, hắn cúi xuống bẻ lấy một khối băng đen.
Khối băng này lạnh đến rợn người, dị chất trong nó đậm đặc đến đáng sợ, mới vừa tiếp xúc đã tràn vào cơ thể Từ Thanh, nhưng ngay sau đó liền bị bóng ảnh hút sạch.
“Thứ này… thú vị đấy.” Từ Thanh trầm ngâm, bắt đầu thu thập một ít băng đen, tiếc là vật này khó bảo tồn, vừa rời mặt đất là đã tự tan biến rất nhanh.
Trong lòng còn chưa dứt tiếc nuối, Từ Thanh vừa định bước vào mỏ sâu thì…
“Chủ nhân cẩn thận! Chủ nhân là phượng hoàng trên cành vàng, không thể thân chinh vào chốn nguy hiểm! Để tiểu nhân đi dò đường trước!”
Lão tổ Kim Cang Tông lập tức chen lời, điều khiển thanh sắt đen bay vèo vào trong hầm mỏ. Một lúc sau, truyền ra thần niệm:
“Chủ nhân, phía dưới… mọi thứ đều bình thường.”
Cạnh đó, bóng ảnh cũng tạm dừng việc hút hắc băng, rụt rè trườn xuống theo, tỏa ra d.a.o động xác nhận cũng an toàn.
Từ Thanh không để tâm trò “đấu đá nội bộ” của hai kẻ này, trái lại còn thích nhìn chúng tranh nhau. Hắn bình thản bố trí một lớp độc quanh mỏ, rồi bước vào sâu bên trong.
Trong mỏ, dị chất dày đặc hơn hẳn, hàn khí quất thẳng vào da thịt, ánh sáng mờ mịt, bóng tối bao trùm tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-365-tranh-doat-dia-vi-2.html.]
Dù Từ Thanh vận chuyển pháp lực vào mắt, vẫn chỉ mơ hồ nhìn thấy lối đi xuống mỏ rộng rãi trước mặt, vách đá xung quanh là vết tích từng bị khai thác.
Không do dự, Từ Thanh thắp sáng Mệnh Đăng, mở trạng thái Huyền Diệu.
Ngay lập tức, ngọn lửa vô hình bao trùm toàn thân hắn, nơi đỉnh đầu hiện lên chiếc hắc tán (ô đen) bảo vệ thần hồn, bên trong thân thể như có núi lửa gào thét, hắn lao v.út về phía trước, xuyên thẳng vào bóng tối.
Mỗi bước đi, khí thế bùng nổ, như ngọn lửa thiêu rụi tất cả.
Mặc dù đường mỏ chằng chịt, nhưng dưới tốc độ của hắn, chỉ sau một nén hương, toàn bộ khu mỏ đã bị hắn quét sạch.
Ngoại trừ vài con dơi trú ẩn, không còn nguy hiểm nào.
Xác định xong, Từ Thanh liền ngồi xếp bằng ở nơi sâu nhất của mỏ, lặng lẽ lên tiếng:
“Bóng ảnh, ngươi có thể đột phá rồi.”
Vừa nghe xong, bóng ảnh lập tức trườn ra, vẫn giữ liên kết với Từ Thanh, nhưng 99% thân thể đã lan rộng ra xa, xoay tròn dữ dội ngay trên mặt đất.
Cảnh tượng này người ngoài không nhìn thấy, chỉ có Từ Thanh mới cảm nhận được.
Hắn cảm thấy dị chất trong mỏ bị hút lấy điên c.uồng, tụ về trung tâm của xoáy tròn, ngày càng to, ngày càng sâu.
Sau khi hút hết dị chất trong mỏ, xoáy tròn bỗng khựng lại, rồi hóa thành một hồ sâu.
Hình tròn, đường kính mười trượng, bên trong thân hình bóng ảnh tan chảy, biến thành vũng nước nhầy màu đen, bề mặt không ngừng nổi bong bóng, tựa như đang sôi sùng sục.
Mỗi lần bong bóng vỡ ra, lại vang lên những tiếng gào rống và rít gào kinh hoàng, dường như sự tiến hóa nào đó đang diễn ra bên trong.
Từ Thanh lộ vẻ chờ mong trong mắt, nhưng cảnh giác vẫn không giảm, bởi hắn biết rõ, bóng ảnh vốn có tính phản nghịch, chưa chắc sau khi tiến hóa sẽ ngoan ngoãn như trước.
Vì vậy, hắn lặng lẽ truyền một phần pháp lực vào tinh thạch tím, sẵn sàng trấn áp bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, bên cạnh, lão tổ Kim Cang Tông thấy bóng ảnh bắt đầu đột phá, còn Từ ma đầu rõ ràng đang hộ pháp cho nó, khiến trong lòng lão bùng lên khủng hoảng mãnh liệt.
“Bắt đầu rồi kìa! Từ ma đầu rõ ràng xem trọng tên ngốc đó hơn!”
“Theo lẽ thường trong truyện, hễ ai chậm một bước là sẽ chậm mãi, c.uối cùng bị bỏ lại phía sau, thành đồ thừa vô dụng!”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Lão toàn thân run rẩy, không thể để chuyện ấy xảy ra!
“Vì địa vị, vì không bị xem là pháo hôi, ta phải đột phá trước tên ngốc kia!! Chiến thôi!!”
Nghĩ đến đây, ánh mắt lão đỏ rực, giọng run lên vì xúc động, cắn răng rống lớn:
“Chủ nhân! Tiểu nhân... cũng muốn đột phá!!!”