Dù đầy những tàn phá, nhưng đường nét điêu khắc vẫn vô cùng xa hoa.
Dù chôn vùi vạn cổ, nhưng khí thế đế vương vẫn chưa từng tiêu tán.
Ngay khoảnh khắc ấy...
Tất cả hiện lên rõ ràng trong mắt Từ Thanh, in sâu vào tâm trí, khắc ghi vào linh hồn!
Một luồng cảm xúc khiến người ta muốn phủ phục bái lạy, từ sâu trong lòng hắn bùng phát.
Nhưng cảm giác nguy cơ mãnh liệt đến từ cự nhân khiến Từ Thanh không thể để bản thân đắm chìm trong đó. Hắn lập tức nhấc chân phải bước ra một bước, thân hình lướt nhanh, xông thẳng vào bên trong chiếc Long Liễn bằng đồng xanh!
Nơi này chính là nơi mặt trời ngự tọa!
Nơi này là chỗ đế vương an tọa!
Nơi này là nơi kẻ phàm trần cả đời khó có thể tiếp cận!
Long Liễn quá lớn, Từ Thanh vừa bước vào như thể tiến vào một tòa c.ung điện khổng lồ. Hắn nhìn thấy ngai vàng chiếm giữ gần nửa không gian nơi đây.
Hắn nhìn thấy vô số họa đồ cát tường trải đầy bốn phía.
Hắn nhìn thấy những chân đèn vỡ vụn rải đầy đất, và còn thấy được... trên vách trong Long Liễn, một bên khắc chằng chịt những phù văn xiêu vẹo!
Những phù văn ấy đầy vẻ vội vàng, như là dấu vết được lưu lại trong giây phút cận kề cái c.h.ế.t, không cam lòng để truyền thừa của mình mai một theo năm tháng.
Ngay khoảnh khắc Từ Thanh dán mắt nhìn vào, trong đầu hắn như có mười vạn đạo thiên lôi đồng thời nổ vang, hóa thành âm thanh long trời lở đất xé nát mọi giác quan, tràn ngập toàn thân!
Cơ thể hắn run rẩy mãnh liệt, trước mắt xuất hiện vô số luồng sáng chói mắt. Những ánh sáng ấy mang màu kim sắc, tụ lại hóa thành một con Kim Ô đang thu cánh, bay thẳng lên cửu thiên.
Kim Ô ấy quá lớn, dù chưa dang cánh cũng đã chiếm gần nửa bầu trời. Toàn thân tỏa sáng kim quang lóa mắt như thần linh giáng thế, khí tức phát ra vượt xa tất cả những gì Từ Thanh từng thấy, bất kể là Câu Anh hay Viêm Hoàng, so với nó chỉ như con dân thấp hèn!
Khí thế tôn quý, tựa đế như vương!
Những ghi chép trong Hải Chí của Thất Huyết Đồng, cùng lời dặn dò lúc trước của Tam trưởng lão, và cả hình vẽ trên chiếc Long Liễn mà Từ Thanh từng nhìn thấy, đều đang nói với hắn cùng một điều…
Mặt trời của thế giới này là một tồn tại hùng vĩ như cổ hoàng! Bản thể của nó không phải nhân tộc, mà là một con thần điểu Kim Ô!
Mỗi khi nhật xuất, Kim Ô lại trỗi dậy, đến khi hoàng hôn thì lặn xuống. Quang minh (ánh sáng) của nó phủ chiếu đại địa, có lẽ chưa thể bao trùm toàn bộ Vọng Cổ đại lục, nhưng chí ít trong phạm vi ánh sáng của nó, nó chính là thần linh của muôn loài!
Lúc này tâm thần Từ Thanh nổ vang, như nổi lên c.uồng phong bão táp, linh hồn run rẩy, thân xác cũng run lên từng hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-377-noi-mat-troi-ngu-toa-2.html.]
Hắn cảm nhận được một thứ cảm giác khó tả.
Đó là cảm giác như bước vào huyền thoại, một cảm giác không chân thực.
Là sự m.ô.n.g lung như quay về vạn cổ năm xưa, trước khi tàn diện của Thần Linh giáng lâm.
Là chấn động khi đứng giữa ngai rồng của mặt trời, từng là nơi cao cao tại thượng, vạn dân bái lạy.
Tất cả những điều đó khiến tâm hồn Từ Thanh chịu cú sốc dữ dội. Nhất là vào giây phút này, trong mắt hắn, Kim Ô kia như đế như thần, đang lao thẳng lên cửu thiên, dù cánh vẫn thu lại, nhưng từng chiếc lông vũ khẽ rung động, đều chứa đựng một loại đạo vận khó nói thành lời.
Cảm giác ấy, giống hệt như năm xưa tại cấm khu của trại nhặt rác, bên trong thần miếu, khi hắn nhìn thấy tượng thần cầm đao bước xuống.
Nhát c.h.é.m năm xưa ấy, từng khiến hắn chấn động cực lớn. Cho đến hôm nay, Thiên Đao vẫn là sát chiêu mạnh nhất trong tay hắn, chỉ là khi ấy cảnh giới hắn còn thấp, nên chưa thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, uy lực cũng khó mà phát huy toàn diện.
Nhưng chính điều ấy lại chứng minh cho năng lực ngộ đạo vượt trội của Từ Thanh.
Tư chất của hắn có thể đã được xem là không tệ trong Thất Huyết Đồng, nhưng nếu đặt lên toàn Vọng Cổ đại lục, nơi vô số tộc nhân và tông môn tụ hội, thì xét riêng về thiên tư, vượt qua hắn vẫn có rất nhiều người.
Thế nhưng, Từ Thanh lại có thể cảm ngộ được đạo vận của một đao từ thời Ngưng Khí, điều này đã đủ để chứng minh ngộ tính của hắn… cao tới mức kinh người!
Giờ khắc này, ngộ tính ấy hoàn toàn bộc phát. Hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào hình ảnh Kim Ô thần thánh trước mắt.
Thao Dang
Hắn nhìn thấy thần điểu Kim Ô bay v.út lên trời cao.
Hắn thấy nó phá vỡ thiên không.
Hắn thấy nó xé gió tung hoành giữa vòm trời!
Ngoài Mệnh Đăng của Từ Thanh, mơ hồ hiện lên một đoàn hư ảnh, hình dáng nhanh chóng từ mờ nhạt trở nên rõ ràng, ẩn ẩn hiện hiện thành hình dáng của con Kim Ô trong mắt hắn.
Bóng dáng ấy ngày càng rõ nét.
Cho đến khi trong ánh mắt Từ Thanh, thần điểu Kim Ô kia dang rộng đôi cánh đang thu lại, lần đầu tiên vỗ cánh!
Ầm!!
Thiên địa gào rống, dường như không chịu nổi, xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Âm thanh rung trời nổ vang chấn động thiên địa, tựa như ngàn vạn tiếng lôi đình đồng loạt nổ tung, khiến nội tâm Từ Thanh như bị xé toạc.
Tinh thần hắn như muốn vỡ tung, còn bóng dáng Kim Ô ngoài Mệnh Đăng cũng biến hóa cấp tốc, định hình càng lúc càng nhanh. Đồng thời, từ Kim Ô trong mắt hắn, một lượng lớn thông tin truyền thừa tuôn trào ra, tràn vào tâm thần hắn, dung nhập vào bên cạnh Mệnh Đăng và bóng hình Kim Ô ấy.
Những thông tin này như bão tố c.uồn c.uộn, nội hàm quá mức hùng hậu, Từ Thanh căn bản không thể kịp xem xét. Thân thể hắn run rẩy, gân xanh nổi đầy trán, huyết mạch giật giật, trong mắt đầy tơ m.á.u, cắn răng gắng gượng tiếp nhận…
Đây là truyền thừa!