Giữa tầng không, một chiếc chiến hạm màu đen lao v.út về phía trước, xé toạc tầng mây, tốc độ nhanh như chớp, vang vọng khắp bốn phương tám hướng, khí thế như dời non lấp bể.
Mục tiêu của nó là một hòn đảo thuộc địa giới tộc Hải Thi, cách nơi này còn khoảng mười ngày đường.
Dựa theo hải đồ chiến sự mà Thất Huyết Đồng phát ra, Từ Thanh biết rõ nơi kia tuy gọi là "đảo", nhưng thực tế diện tích rộng hơn cả vùng đất của tộc Nhân Ngư, gần như bằng một phần mười Nam Hoàng Châu.
Giờ phút này, trong khoang pháp chu, Từ Thanh và Đội trưởng sau nhiều lần bàn bạc, rốt c.uộc cũng định ra được phương án hành động lần này.
“Còn mười ngày nữa là đến tộc Hải Thi rồi, nhưng Từ Thanh à, kế hoạch của ngươi cũng được đấy… Có điều ta cảm thấy mấy ngày nữa hành động cũng không muộn. Với lại sao ta cứ có cảm giác ngươi đang nôn nóng chờ được ra tay thế?”
Trong khoang pháp chu, Đội trưởng nhìn Từ Thanh đầy nghi ngờ, lên tiếng.
Về phương án lần này thâm nhập tộc Hải Thi, hai người đã thảo luận suốt một ngày trời. Lý do lâu như vậy là bởi vì Đội trưởng… thực chất chẳng có kế hoạch gì cả, ý định ban đầu của y chỉ là xông thẳng vào rồi tùy cơ ứng biến.
Từ Thanh dĩ nhiên không đồng ý.
Hắn trầm ngâm một hồi rồi đưa ra một mục tiêu cụ thể, làm sao để có thể nhanh nhất tiến vào nơi đặt tượng thần Tổ Thi.
Có mục tiêu, kế hoạch lập tức trở nên đơn giản: cách nhanh nhất chính là, ngay khi vừa bước chân vào lãnh địa tộc Hải Thi, lập tức được tu sĩ bản tộc tự mình đưa tới đó.
Như vậy mới không phí một khắc nào.
Còn làm thế nào để được đưa đi, Từ Thanh và Đội trưởng đã bàn xong, đó là: trọng thương!
Với thân phận của "Tam công chúa", nếu bị thương nặng, miễn cưỡng thoát c.h.ế.t quay về, điều đầu tiên tất nhiên là được đưa đi trị thương. Mà thân phận của "công chúa", sẽ đảm bảo nàng được mang đến nơi tốt nhất, nơi đặt tượng thần Tổ Thi.
Dù sao thì theo tình báo mà Đội trưởng đã mua được, ngoài khả năng chuyển hóa người c.h.ế.t thành tộc nhân, tượng thần Tổ Thi còn sở hữu năng lực chữa thương kinh người.
Vì vậy, mới có c.uộc đối thoại nghi ngờ lúc nãy của Đội trưởng.
“Nếu tất cả thương tích đều mới bị một ngày, người ta nhìn qua sẽ nhận ra ngay, không ổn.”
Từ Thanh lắc đầu, nhìn Đội trưởng, trầm giọng nói:
“Mỗi ngày bị một chút, tích dần trong mười ngày, mới tự nhiên.”
Đội trưởng vẫn nghi ngờ, nhìn Từ Thanh chăm chú, muốn từ sắc mặt hắn tìm ra manh mối gì đó, trong lòng bắt đầu hoài nghi, có phải Từ Thanh đang nhân cơ hội báo thù không.
Từ Thanh đối diện thẳng ánh mắt y, không hề né tránh.
Nhìn ánh mắt Từ Thanh, Đội trưởng chỉ biết thở dài. Y nhớ lại chính mình ngày trước dạy phương pháp “quan sát ánh mắt để nhận biết thật giả”, mà giờ chính bản thân y cũng không thể phân biệt được nữa.
Nhưng… y cũng là người cứng đầu, lúc này bỗng nhiên giơ tay rút ra một thanh dao, hung hăng đ.â.m thẳng vào bụng mình một nhát, rạch mạnh một đường dài. m.á.u xanh theo lớp cải trang tuôn ra, nhuộm xanh cả áo bào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-394-di-van-ve-toc-hai-thi-1.html.]
“Chuyện nhỏ xíu, có gì to tát.” Đội trưởng tỉnh bơ nói, còn tiện tay cắn thêm miếng táo.
Từ Thanh khẽ lắc đầu.
“Đội trưởng, tự mình xuống tay với bị người khác làm bị thương, vết thương nhìn sẽ rất khác. Vì đại sự, ngươi phải chịu uất ức rồi… để ta giúp ngươi.”
Đội trưởng đang cắn táo chợt khựng lại, trợn mắt nhìn Từ Thanh.
Từ Thanh nhìn y với ánh mắt vô cùng chân thành, không chút d.a.o động.
Đội trưởng im lặng hồi lâu, c.uối cùng đành thở dài, ném d.a.o cho Từ Thanh, dang tay ra:
“Lên đi.”
Từ Thanh nở một nụ cười nhẹ, cầm d.a.o bước đến, một nhát đ.â.m thẳng vào bụng Đội trưởng, sau đó rút ra, lại đ.â.m tiếp một nhát, trong lòng dâng lên cảm giác thoải mái khó tả.
Đội trưởng thở gấp, cố gắng nhẫn nhịn. Từ Thanh rút dao, đổi hướng đ.â.m thẳng vào đùi Đội trưởng, m.á.u trào bọt. Rồi hắn giơ tay, dồn Hóa Hải Kinh lên lòng bàn tay, vỗ mạnh một chưởng vào n.g.ự.c Đội trưởng.
Thao Dang
Ầm một tiếng, Đội trưởng phun m.á.u, sắc mặt tái nhợt. Từ Thanh cầm d.a.o múa một hồi, chẳng mấy chốc toàn thân Đội trưởng bê bết m.á.u, nhìn vô cùng thảm hại, yếu ớt.
“Đủ rồi, đủ rồi! Được rồi đấy Từ Thanh!!”
Từ Thanh có hơi tiếc nuối. Mấy nhát vừa rồi khiến hắn cảm thấy lòng khoan khoái dễ chịu. Lúc này dừng lại, hắn nhìn về phía chân trái của Đội trưởng, thầm tính toán mai có thể đ.â.m chỗ đó.
Thấy ánh mắt Từ Thanh rơi xuống chân mình, Đội trưởng giật nhẹ mí mắt, rồi cũng nhìn Từ Thanh từ trên xuống dưới, bỗng nói:
“Từ phó ty, ngươi là hộ đạo giả, công chúa trọng thương đến mức này mà ngươi lại bình yên vô sự, điều này không hợp lý đâu.”
Nét cười trên mặt Từ Thanh cứng lại.
“Cho nên, vì đại kế, ngươi cũng phải chịu một ít uất ức. Không sao, để ta giúp ngươi!” Đội trưởng cười mỉm, ánh mắt đầy chờ mong, cầm lại con d.a.o từ tay Từ Thanh rồi… đ.â.m thẳng vào đùi hắn.
Từ Thanh định tránh, nhưng hắn phải thừa nhận, Đội trưởng nói có lý. Hắn hít sâu một hơi, cố chịu đựng, ngẩng đầu nhìn Đội trưởng, để mặc con d.a.o kia cứ thế cắm sâu trong đùi mình.
Từ Thanh nghiến c.h.ặ.t răng.
Ngay khoảnh khắc sau đó, Đội trưởng vô cùng hăng hái, nhảy lên đ.â.m thêm ba nhát vào bụng hắn, còn rạch một đường dài trên cổ, xung quanh các vị trí quan trọng của nội tạng đều có vết thương.
m.á.u thịt be bét, trông cực kỳ thảm hại.
Ngay lúc ấy, Từ Thanh chợt lùi lại, gắt gao nhìn Đội trưởng, giọng khàn khàn cất lên.
“Thương tích bên chân phải ngươi nhiều, còn chân trái lại không có gì, như vậy không hợp lý.” Vừa nói, Từ Thanh vung tay, một thanh đoản đao hiện ra, đ.â.m thẳng vào đùi trái của Đội trưởng.