Quang Âm Chi Ngoại - Chương 395: Dị văn về tộc Hải Thi. (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 17:11:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đội trưởng nghiến răng trợn mắt, liền trả lại Từ Thanh một đao. Cứ như vậy, hai người ngươi một đao, ta một đao… mãi đến nửa ngày sau mới chịu dừng tay. Cả hai cùng nằm lăn ra boong tàu, thở dốc liên hồi, thân thể đẫm m.á.u, thương tích chi chít, nhìn qua cực kỳ thảm thiết.

“Từ Thanh… ta cảm thấy không cần thiết phải mỗi ngày đều bị thương như vậy. Ta là công chúa, ngươi là hộ đạo giả, lúc bị truy sát thì dĩ nhiên là phải bỏ chạy rồi, đúng không.” Đội trưởng yếu ớt lên tiếng.

“Phải, chúng ta có thể giả bộ chạy trốn suốt bảy tám ngày, rồi mới bị đuổi kịp một lần.” Từ Thanh cũng gật đầu đồng tình, sau đó như sực nhớ, bèn hỏi thêm một câu:

“Vậy nếu sau khi tiến vào tộc Hải Thi, thân phận bị phát hiện, ngươi có phương án đào tẩu gì không?”

Thao Dang

Nghe đến đây, lông mày Đội trưởng nhướng lên, lấy ra nửa quả táo cắn dở ban nãy, cắn một miếng to, đắc ý cười cười:

“Từ phó ty à, vấn đề này hả… ta có cách thoát thân rồi, nhưng cũng không cần lo nhiều đâu, chơi mạng là phải kích thích thì mới đã chứ. Cho nên ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.”

“Có điều nể tình ngươi là cấp dưới của ta, cũng không phải là ta không thể nói cho ngươi biết. Nhưng mà nè, đây là bí mật lớn nhất của ta đấy, ừm, giá trị một triệu linh thạch nha!”

Từ Thanh nhìn hắn thật sâu. Vẻ mặt nhơn nhơn kia của đối phương khiến Từ Thanh lập tức từ bỏ ý định vốn định bán cho hắn một tấm phù truyền tống vô định.

Hắn thấy… chẳng đáng chút nào.

Thấy Từ Thanh không hỏi thêm, Đội trưởng hơi ngạc nhiên, liếc nhìn Từ Thanh đánh giá một lượt. Y đoán có lẽ Từ Thanh cũng có phương pháp trốn chạy riêng, tuy nhiên y tự tin cho rằng, bất kể cách gì thì cũng không bằng của y.

“Đến lúc thật sự cần dùng, một triệu linh thạch nhất định đến tay!” Đội trưởng nghĩ vậy, trong lòng sung sướng hẳn lên.

Cứ thế, thời gian trôi qua nhanh chóng, bảy ngày đã qua. Giờ đây, khoảng cách đến đảo lớn nơi tộc Hải Thi cư ngụ, chỉ còn lại ba ngày đường.

Trong thời gian này, ngoài lúc ngồi điều tức, Từ Thanh và Đội trưởng đôi lúc cũng trao đổi với nhau. Chủ yếu là Đội trưởng kể chuyện cho Từ Thanh nghe, để hắn dễ dàng nhập vai, phối hợp hành động.

“Chuyện về tộc Hải Thi thì kể gần hết rồi, giờ để ta nói cho ngươi nghe về Tam công chúa một chút. Con nhóc đó cũng là một người đáng thương, thực ra… nó còn hận tộc Hải Thi hơn cả Thất Huyết Đồng chúng ta.” Đội trưởng vừa nói, vừa liếc nhìn túi trữ vật của mình, nơi đang cất giữ Tam công chúa.

“Tam công chúa này vốn sinh ra ở tộc Thiên Nhân. Phụ thân cô ta là một thiên kiêu có tư chất kinh người, từng được ca tụng là người có hy vọng bước lên con đường Cổ hoàng Chủ tể của tộc Thiên Nhân.”

“Nhưng nhiều năm trước, hắn phản bội tộc, tự nguyện chuyển hóa thành tộc Hải Thi. Sau khi thành Hải Thi, tu vi tăng vọt, được lão tổ Hải Thi đích thân chỉ định làm Hải Thi vương của đời này.”

“Vị Hải Thi vương đó, tu luyện một loại công pháp rất đặc biệt của tộc Hải Thi — Thái Thượng Trảm Tình Thuật, hơn nữa còn tu luyện đến mức tận cùng, ngộ ra một loại cảnh giới gọi là… Vong Bi Lương!”

“Hiển nhiên tất cả đều có âm mưu và chuẩn bị từ trước. Năm đó hắn phản bội, mang theo cả thê tử và bốn người nữ nhi, phong ấn bọn họ trong tộc Hải Thi, trở thành linh vật cho con đường chứng đạo trảm thân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-395-di-van-ve-toc-hai-thi-2.html.]

“Nói đơn giản, mỗi lần hắn ‘trảm thân nhân’, tu vi sẽ đột phá một tầng. Mấy năm trước hắn đã trảm thê tử, trảm đại nữ và nhị nữ, đều ngay trước mặt Tam công chúa. Còn cô ta chưa c.h.ế.t… là vì hiện tại hắn chưa tới bình cảnh.”

“Cũng vì thế, ta mới kéo cô ta nhập bọn. Nhìn thì như ngốc ngốc, nhưng đó là lớp vỏ bảo vệ mà cô ta từ nhỏ đã học được. Thực tế trong lòng cô ta, mối hận với phụ thân mình đã lên đến cực điểm, còn sâu nặng hơn cả chúng ta!”

“Thế nên cô ta mới thích gây chuyện, thật ra là muốn tìm đường c.h.ế.t, được giải thoát tạm thời mà thôi. Lần này ta đã nhắc cô ta đừng gây chuyện nữa, nhưng vẫn chẳng có hiệu quả gì. Ý định cầu c.h.ế.t của con nhóc này, đã ăn sâu vào tận linh hồn.”

“Thật ra, theo như tình báo ta mua được, mấy năm nay cô ta đã c.h.ế.t bảy tám lần rồi.”

“Chỉ tiếc, hồn phách cô ta bị phụ thân cô ta rút ra một nửa, cất giữ bên người, có thể tùy lúc tái tạo lại. Nên dù cô ta c.h.ế.t bên ngoài, cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Lời của Đội trưởng nối tiếp vang lên, khiến Từ Thanh cũng phải động dung.

“Trong đống tình báo ta mua, có một câu được ghi chép là do Hải Thi vương từng nói. Ngươi nghe thử xem, cảm nhận một chút.”

“Hồng trần nhuộm loang bức họa, thủy mặc chẳng vẽ được năm tháng trôi qua; giữ lại một lòng cô tịch, sao quên được bi lương.”

Lời nói ấy vang vọng trên khoang thuyền, mang theo một nỗi bi ai không sao tả nổi, theo từng chữ mà lan tỏa ra khắp bốn phương.

Từ Thanh trầm mặc.

Trong thế giới bị thần linh vùi lấp này, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, và đa phần… đều nhuốm đầy bi kịch.

Chuyện dùng trảm thân nhân để chứng đạo, thoạt nhìn có vẻ tàn nhẫn, nhưng trong những gì Từ Thanh từng chứng kiến từ bé đến giờ… thì chuyện này cũng chẳng tính là quá mức. Tuy vậy, hắn vẫn lấy ra một viên đan dược trị thương, ném cho Đội trưởng.

Đội trưởng sửng sốt, vẻ mặt hơi kinh ngạc, vui vẻ lên tiếng:

“Làm gì vậy, thấy ta bị thương nặng quá nên cho thuốc hả?”

“Cho Tam công chúa trong túi trữ vật của ngươi.” Từ Thanh bình thản nói.

“Tiểu A Thanh, thì ra ngươi cũng có lúc dịu dàng nha!” Đội trưởng cười gian gian nhìn hắn, lắc lắc viên đan dược trong tay.

“Sao vậy, phải chăng đã để mắt tới Tam công chúa rồi, thật sự định làm nam sủng của cô ta sao?”

Từ Thanh mặt không cảm xúc nhìn vẻ mặt khốn nạn kia của Đội trưởng, không nói gì.

Loading...