Quang Âm Chi Ngoại - Chương 397: Dị văn về tộc Hải Thi. (4)

Cập nhật lúc: 2025-04-19 17:11:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì vậy trận pháp nhanh chóng quét qua, xác nhận thân phận của bọn họ.

Một màn này khiến Từ Thanh vô cùng khâm phục sự chuẩn bị của Đội trưởng.

Lúc này, hắn cúi đầu nhìn xuống đảo lục địa của tộc Hải Thi bên dưới.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác biệt với mọi thứ hắn từng thấy trong quá khứ.

Nơi này là vùng duyên hải, có thể thấy trên mặt đất mọc đầy những loại thực vật khổng lồ tựa như linh chi, thế nhưng lại mang màu đen, tỏa ra nồng đậm thi độc và một thứ uy áp kinh người.

Mỗi cây linh chi đen đều cao hơn mấy trăm trượng, trải dài khắp vùng duyên hải và cả ngoài biển, nhìn sơ sơ ít nhất cũng có cả trăm cây, từng mảng từng mảng nối tiếp nhau tạo thành bờ cảng dài bất tận.

Trên mỗi cây linh chi đều có kết cấu bến đỗ làm từ xương trắng.

Có thể thấy rất nhiều chiến hạm hình quan tài đang chờ đợi được phóng lên không.

Đồng thời, bên dưới những cây linh chi ấy là vô số xúc tu vươn dài, thả xuống mặt đất và cả biển khơi.

Một mặt, chúng hấp thu dị chất; mặt khác, các xúc tu ấy lại phát tán hàng loạt dây buộc, nối liền với từng chiếc chiến hạm đang nổi trên mặt biển.

Rõ ràng nơi này là một hải cảng, hơn nữa dọc theo toàn bộ đường bờ biển của tộc Hải Thi… dường như đâu đâu cũng là cảng!

Xa hơn nữa, bầu trời nơi đây phủ kín một tầng mây đen dày đặc.

Trong đó, hào quang của các trận pháp truyền tống liên tục lóe lên, không ngừng có tu sĩ được truyền ra ngoài hoặc quay trở về.

Từng chiếc chiến hạm của tộc Hải Thi cùng vô số thân ảnh tu sĩ Hải Thi xuyên qua giữa thế giới tối đen ấy.

Tiếng ầm vang, tiếng xé gió không ngớt vọng tới, thế nhưng hiếm khi nghe thấy tiếng nói chuyện.

Ngoài ra, mặt đất của đảo tộc Hải Thi cũng có màu đen, mọc đầy những cây linh chi khổng lồ tương tự khu vực duyên hải, chỉ khác là đa phần chúng mang sắc đỏ.

Ngoài linh chi, những thân cây cổ thụ to lớn cũng là điểm đặc trưng dễ thấy nhất nơi đây.

Những cây đó đều trong tình trạng mục rữa, toát ra dị chất dày đặc, và vô số bướm đen bay lượn khắp trời.

Còn dưới mặt đất, là từng con sông lớn mang màu đỏ như m.á.u, kéo dài đan xen khắp lục địa.

Toàn bộ thế giới này giống như chốn Hoàng Tuyền, vừa chấn động tâm thần lại vừa tràn ngập một loại áp lực không sao diễn tả nổi lan khắp bốn phương.

Cùng lúc đó, khi chiến hạm gỗ mun chở Từ Thanh và Đội trưởng bị trận pháp đông cứng lại trên không trung biển cả, sóng d.a.o động trận pháp vừa quét qua xong thì ngay lập tức, từ bờ biển phía dưới, có từng cỗ quan tài bật lên không!

Chỉ trong nháy mắt, chúng đã bay tới gần chiến hạm, dựng đứng xung quanh.

Tổng cộng mười sáu cỗ quan tài mục nát, đồng loạt tạo thành một trận pháp, bao vây xung quanh chiến hạm gỗ mun.

Từng đạo lôi điện màu đen tỏa ra từ các quan tài nối kết lẫn nhau, trong nháy mắt hình thành một vòng vây khép kín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-397-di-van-ve-toc-hai-thi-4.html.]

Tiếp theo, từ chiếc quan tài phía chính diện trước mặt Từ Thanh và Đội trưởng, nắp quan rung lên một cái, một bóng người bước ra, toàn thân bao phủ bởi màn sương đen.

Đó là một tu sĩ Hải Thi.

Diện mạo của gã bị làn sương che khuất, chỉ mơ hồ thấy dáng dấp như nhân tộc.

Vừa bước ra, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào Từ Thanh và Đội trưởng.

Gã mang khí tức của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, dù chưa mở ra Huyền Diệu Thái, thế nhưng khí thế chín mươi pháp khiếu lại khiến đáy lòng Từ Thanh chùng xuống.

Người này rõ ràng là người phụ trách khu vực cảng biển bên dưới, bởi vì Từ Thanh và Đội trưởng từ đây tiến vào nên mới xuất hiện.

Nhìn thấy đối phương, Từ Thanh cúi đầu, thi lễ theo đúng lễ nghi của Hải Thi mà hắn đã học trên đường đi.

Tu sĩ Hải Thi kia, tu vi Tam Hỏa, lúc này ánh mắt lướt qua hai người, sau đó trầm giọng lên tiếng với Đội trưởng:

“Ra mắt Tam công chúa.”

“Phụ vương ta đâu?” Đội trưởng vịn tay lên lan can, gương mặt trở nên lạnh lẽo.

“Vương đang ở chiến trường, chưa hồi quy.”

“Vậy ngươi có thể thấy bản c.ung mà không quỳ xuống sao? Còn trận phong tỏa này là có ý gì!”

Đội trưởng đột nhiên giơ tay trái lên, một viên châu đen hiện ra trong tay, lập tức ném thẳng về phía tu sĩ Hải Thi kia.

Ầm một tiếng, viên châu nổ tung ngay trên người tu sĩ kia.

Thân thể gã chấn động nhưng không bị thương chút nào, chỉ bình tĩnh nhìn Đội trưởng, sau đó cúi đầu, một gối quỳ xuống.

Mà lần ra tay vừa rồi rõ ràng khiến Đội trưởng động đến thương thế, lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi, cơ thể cố gắng chịu đựng không ngã xuống, truyền ra lời nói âm u.

“Hộ tống ta đến nơi tượng thần Tổ Thi, ta cần chữa thương!”

“Trước khi đi, Vương đã căn dặn: nếu công chúa trở về, lập tức đưa vào hành c.ung, cấm xuất hành.”

Đối mặt với yêu cầu của Tam công chúa, Tam Hỏa Hải Thi kia thản nhiên trả lời, đồng thời vung tay phải, lập tức khí tức tu sĩ từ các quan tài xung quanh đồng loạt tỏa ra.

Đồng thời từng tia lôi điện màu đen cũng nối liền với chiến hạm gỗ mun, dẫn đường kéo đi.

Một cảnh tượng như thế không nằm ngoài dự liệu của Từ Thanh và Đội trưởng. Trên đường tới đây, họ đã dự tính tình huống này và chuẩn bị ứng phó.

Cho nên lúc này Đội trưởng lại tiếp tục phun ra một ngụm m.á.u, vẻ suy yếu như sắp c.h.ế.t rõ ràng hiện ra. Y nhìn Tam Hỏa Hải Thi kia, bỗng nhiên nở một nụ cười ngọt ngào:

Thao Dang

“Cũng được thôi, bản c.ung c.h.ế.t trong hành c.ung cũng không sao. Như vậy khi được phục sinh lại, bản c.ung sẽ có lý do để nuốt trọn ngươi cùng cả đội của ngươi rồi. Thật vui quá đi, cứ quyết định vậy nhé, ngươi nhớ làm cho nhanh đấy!”

Tam công chúa do Đội trưởng cải trang lúc này, nụ cười ngây thơ xinh đẹp kia tựa như thiên sứ trong sáng không nhiễm bụi trần.

Nhưng những lời thốt ra, lại mang theo một sự tà dị đến cực điểm.

Loading...