Ngay lập tức, ngón tay ấy ầm một tiếng, hóa thành một làn thi độc nồng đậm, lan tràn đến chiến hạm của Từ Thanh và Đội trưởng, ngưng tụ lại thành một ấn ký tỏa ra hắc mang.
"Ấn ký này có thể đảm bảo suốt chặng đường tiếp theo, sẽ không có ai đến quấy rầy công chúa. Xin công chúa lượng thứ."
"Ngươi có thể cút rồi." Đội trưởng lạnh nhạt phun ra mấy chữ.
"Đa tạ công chúa."
Tên Trúc Cơ Tam Hỏa cúi đầu, bình thản đáp lại rồi thân ảnh lóe lên, trở về bờ biển, tiếp tục trấn giữ nơi phòng tuyến này.
Cứ như vậy, chiến hạm của Từ Thanh và Đội trưởng, dưới sự dẫn dắt của con bạch tuộc khổng lồ, nhanh chóng tiến về nơi tọa lạc của tượng thần Tổ thứ bảy của tộc Hải Thi.
Thao Dang
Thật ra đây cũng là lựa chọn đã được cố ý sắp đặt từ trước.
Tộc Hải Thi có tổng cộng chín tượng thần Tổ Thi, phân bố ở các khu vực khác nhau, đều được canh phòng nghiêm ngặt. Trong đó, tượng thần Tổ Thi thứ bảy tọa lạc gần bờ biển, cách xa vương thành, vì vậy được Đội trưởng đưa vào kế hoạch là mục tiêu hàng đầu.
Quan trọng hơn cả là, theo tin tức Đội trưởng mua được, tu sĩ Kết Đan của tộc Hải Thi trấn thủ tại tượng thần thứ bảy này, vì tình hình tiền tuyến căng thẳng nên đã được điều ra chiến trường.
Hiện tại thủ hộ chỉ là một tên Trúc Cơ đại viên mãn.
Từ Thanh lúc đầu còn do dự, nhưng Đội trưởng trông cực kỳ tự tin vào độ chính xác của tình báo, nên hắn cũng không truy vấn thêm.
Lúc này, theo hành trình tiến sâu vào nội địa của tộc Hải Thi, toàn cảnh thế giới của bọn chúng đã dần dần hiện rõ trước mắt hai người.
Đại địa nơi đây đen ngòm, phủ đầy những loại hắc thảo kỳ quái, hàm chứa lượng lớn dị chất c.uồn c.uộn, khiến nơi này chẳng khác gì các khu cấm địa mà Từ Thanh từng đặt chân qua.
Với tộc Hải Thi, đây đích thực là thánh địa, nhưng đối với các tu sĩ tu luyện linh năng, nơi này chẳng khác nào địa ngục độc dược.
Nếu ở đây quá lâu, dị chất tích tụ trong cơ thể không kịp áp chế hoặc bài trừ, thì nguy cơ bị dị hóa sẽ tăng lên đến vô hạn.
Nhưng Đội trưởng rõ ràng có phương pháp đặc thù để tạm thời miễn nhiễm với độc tính của dị chất. Từ Thanh không biết cụ thể là gì, nhưng rất có thể liên quan đến huyết nhục thần tính.
Hiển nhiên, lần điên c.uồng ở nơi của Câu Anh chưa phải là lần đầu của Đội trưởng, mà trước đó y đã “điên” rất nhiều lần rồi.
Cùng lúc, dọc đường đi, Từ Thanh cũng nhìn thấy ngoài thảm hắc thảo, linh chi huyết sắc, và những đại thụ mục nát thì còn có vô số dòng sông đỏ như m.á.u chảy dọc khắp mặt đất.
Bầu trời u ám bao phủ, thế nhưng tầm nhìn không hề bị hạn chế.
Trong từng tầng mây dày nặng, có vô số con mắt đỏ như m.á.u ẩn hiện, mỗi khi mở ra là chiếu xuống từng luồng sáng rọi khắp đại địa.
Thời gian mở khép của những con mắt khác nhau tạo nên một không gian dù âm u nhưng vẫn đủ sáng để người có thể nhìn thấy rõ khung cảnh bốn phía.
Và cũng rất nhanh, Từ Thanh biết được bản chất thực sự của những con mắt ấy.
Hắn tận mắt thấy từ tầng mây có một con cá khổng lồ trồi ra, thân thể thối rữa, đầu cá mọc ra một cọng râu dài, nơi c.uối cọng râu chính là một con mắt lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./quang-am-chi-ngoai/chuong-399-di-van-ve-toc-hai-thi-6.html.]
Khi nhắm lại thì không ai để ý, nhưng khi mở ra thì phát sáng như đèn lồng, lan tỏa ánh sáng kỳ dị.
Loài cá này cư trú dày đặc trong tầng mây trên bầu trời tộc Hải Thi, thỉnh thoảng sẽ hạ thấp thân mình bay qua, ánh sáng theo đó không ngừng chiếu rọi.
Cảnh tượng này khiến Từ Thanh cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Cùng lúc đó, hắn cũng gặp nhiều tộc nhân Hải Thi, chủng tộc thì vô cùng hỗn tạp, có rất nhiều giống loài mà Từ Thanh chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Và trong lúc di chuyển, một cảnh tượng khác khiến Từ Thanh tâm thần chấn động.
Đó là một mảnh đại địa, nơi toàn bộ linh chi và đại thụ đều bị dọn sạch.
Khi chiến hạm của bọn họ đi qua, Từ Thanh nhìn thấy rất nhiều Hải Thi đang khai quật mặt đất.
Phần đã bị đào sâu xuống, hiện ra một bàn tay khổng lồ, rộng đến mấy trăm trượng, tựa như phần còn lại của một cự nhân thời viễn cổ bị chôn vùi.
Theo lớp thịt mục nát dần lộ ra, Từ Thanh phát hiện ngày càng nhiều tộc nhân Hải Thi tụ họp tại đó, tiến hành pháp thuật làm nghi lễ phục sinh nào đó.
Mãi cho đến khi chiến hạm bọn họ đi qua khỏi khu vực ấy, một tiếng gào thét kinh thiên động địa đột nhiên vang lên.
Từ Thanh hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy từ mặt đất nơi xa kia, một cánh tay khổng lồ dài hàng ngàn trượng bất ngờ vươn lên trời cao, như muốn chộp lấy tận mây xanh.
"Phục sinh rồi!" Từ Thanh hít sâu một hơi.
Ngoài ra, trong lãnh thổ tộc Hải Thi còn có một sinh vật đặc hữu, một loài bướm mang mặt quỷ.
Theo lời Đội trưởng phổ cập suốt dọc đường, Từ Thanh biết được loài bướm này tên là Quỷ Mộng.
Tương truyền, cả vùng đại lục hải đảo này, Quỷ Mộng mới là cư dân bản địa thực thụ, đã tồn tại từ trước cả khi tộc Hải Thi xuất hiện.
Chúng sinh sôi cực kỳ đông đúc trên hòn đảo này.
Lúc này, khi Từ Thanh và Đội trưởng tiến tới, từng con Quỷ Mộng bay tới tụ lại, lượn lờ quanh bọn họ.
Khung cảnh ấy, thoạt nhìn như một bức họa mỹ lệ.
Nhưng khi khuôn mặt quỷ dữ trên cánh bướm bắt đầu “sống dậy”, hút lấy dị chất xung quanh, lộ ra sự hung lệ, thì cả khung cảnh bỗng chốc trở nên âm trầm đáng sợ.
Đặc biệt là quanh Từ Thanh, không rõ vì sao, lũ Quỷ Mộng tụ lại càng ngày càng nhiều, thậm chí từ nơi xa cũng có bầy bướm khác đang bay về phía hắn.
Việc này khiến Từ Thanh nhíu c.h.ặ.t mày.
"Ôi chao, hộ đạo giả của bản c.ung, sao đến đây rồi mà ngươi vẫn còn gây họa trêu hoa ghẹo bướm thế hả?"
Phía sau, Đội trưởng khẽ ho một tiếng, dịu dàng cất lời với vẻ yếu ớt.