Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-12-11 05:52:05
Lượt xem: 46

Đức phi bưng chung trà Trúc Vũ mới dâng, mở nắp chung, thổi thổi rồi nhấp một ngụm: "Nghe nói hôm qua người của Liên Nguyệt các làm đổ một bình dầu trẩu trước cửa cung của muội."

 

"Đúng là có chuyện này," Thẩm Ngọc Quân bũng bưng chung trà cẩu kỷ táo đỏ ở trước mặt lên uống một ngụm: "Nhưng muội không để tâm."

 

"Cũng không có gì cần phải để tâm, mạng tổng cộng còn chưa được hai tháng, để tùy nàng ta đi,"  Đức phi đặt chung trà xuống: "Nhưng muộn vẫn nên cho các cung nhân cẩn thận một chút, dù sao muội bây giờ không phải có một mình."

 

"Đa tạ tỷ tỷ chỉ dạy," Thẩm Ngọc Quân khẽ thở dài: "Có đôi lúc, muội nghĩ rốt cuộc là muội đắc tội với Dương thị ở chỗ nào? Khiến nàng ta không tha không bỏ như vậy," nói xong còn lắc đầu cười.

 

Tay phải Đức phi di chuyển chung trà: "Người trong cung, rất nhiều người đều sống không được an nhàn, nhưng dù là không tốt đi nữa, cũng không nên lấy người vô tội ra làm đá kê chân, Dương thị, muội cũng đừng xoắn xuýt nữa, cứ để vậy mấy ngày, nàng ta không gây ra được sóng gió gì. Ngược lại muội phải chú ý Thục phi một chút."

 

Thẩm Ngọc Quân nghe xong vội ngồi thẳng người: "Thục phi ạ?"

 

"Ngốc à," Đức phi thấy bộ dạng ngạc nhiên của Thẩm Ngọc Quân, không nhịn được mà liếc nàng: "Muội sẽ không ngây thơ cho rằng Thục phi là người tốt đó chứ?" khi nói, Đức phi còn ra vẻ khinh thường.

 

"Đương nhiên là không," Thẩm Ngọc Quân vội trả lời: "Muội chỉ không ngờ Thục phi nương nương thiếu kiên nhẫn nhanh như vậy." Dưới gối Thục phi có Đại Hoàng tử, nếu nàng lại sinh thêm một Hoàng tử, với Thục phi mà nói thì là một bất lợi lớn, nàng ta đương nhiên không muốn.

 

"Coi như là còn hiểu," Đức phi mặc dù nghe Thẩm Ngọc Quân nói vậy, nhưng vẫn liếc mắt nhìn nàng: "Nữ nhân Thục phi kia vẫn luôn có bản lĩnh giả vờ ngoài mặt, muội cần phải cẩn thận một chút, bảo bối trong bụng muội, chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nàng ta."

 

"Muội hiểu rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng có chút thích Đức phi, tuy Đức phi tính tình kiêu ngạo, nhưng nàng ấy có khả năng để kiêu ngạo.

 

Đức phi ở cung Chiêu Dương một canh giờ rồi rời đi, bên kia Cảnh đế rốt cuộc cũng giải quyết xong nhóm ám sát cuối cùng, đi tới đỉnh núi.

 

"A di đà Phật, thí chủ m.á.u tanh đầy người, Phật Môn là nơi thanh tịnh, còn..." Một đại hòa thượng mặc áo cà sa ngăn cản bước chân của Cảnh đế. Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Tiểu Lộ Tử giả dạng phu xe kéo qua một bên: "Đừng cản đường lão gia chúng ta." Thật là, chủ tử của tự viện hoàng gia đến còn chặn đường.

 

Cảnh đế cũng không để ý đến đại hòa thượng kìa, đi thẳng vào tự miếu. Sau khi vào tự miếu, hắn cũng không cần người dẫn đường, đi thẳng một đường tới phía sau núi. 

 

Ở sau núi có một đình viện, đương kim Thái hậu ở căn đình viện đó lễ Phật. Thị vệ canh giữ thấy Cảnh đế có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng cát tường."

 

"Thái hậu đâu?" Cảnh đế chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc hỏi.

 

"Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đang ở bên trong..." Thị vệ đầu lĩnh cũng không nói thêm gì nữa.

 

Cảnh đế cũng không hỏi lại: "Mở cửa."

 

"Vâng," nói xong, thị vệ đầu lĩnh đứng dậy mở cửa viện ra cho Hoàng thượng, sau lại quỳ trên đất.

 

Cảnh đế mang theo Tiểu Lộ Tử tiến vào, những người khác đều canh giữ ở cửa. Tiến vào trong viện, Cảnh đế chợt nghe một loạt âm thanh dâm đãng: "Ừm... A...A... Thật thoải mái... Nhanh lên một chút...". Cảnh đế không hề có ý định dừng bước, khóe miệng nhếch lên, đi thẳng tới cửa rồi nháy mắt với Tiểu Lộ Tử.

 

Tiểu Lộ Tử ngay lập tức tiếp thu ý tứ của Hoàng thượng, không một chút do dự, nhấc chân đạp cửa phòng ra. Tiếp sau đó trong phòng truyền đến giọng nói có thể nghe rõ là của một lão bà: "Ai, ai làm càn như vậy?"

 

"Thái hậu," Cảnh đế vào phòng, đi thẳng tới nội thất, đứng ở cạnh giường Thái hậu, nhìn nữ nhân lớn tuổi mặc cái yếm màu tím, tóc hoa râm, mặt mày chảy xệ, lại dùng dư quang nhìn lướt qua hòa thượng thân thể khỏe mạnh ở cuối giường, hắn nhếch miệng cười: "Là trẫm,"

 

Mặt mũi Thái hậu trắng bệch, môi hơi run: "Ngươi... Ngươi...," cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng được, ôm mình lại thành một đoàn.

 

Cảnh đế thấy Thái hậu như vậy, bèn đảo mắt nhìn hòa thượng đang sợ ngây người ở cuối giường, Tiểu Lộ Tử vội nhảy lên giường, thời gian một hơi thở, chợt nghe "rắc" một tiếng, hòa thượng kia lập tức không còn thở, ngã xuống giường, sau đó Tiểu Lộ Tử lui trở về phía sau Cảnh đế.

 

Cảnh đế nhìn Thái hậu đang run rẩy cả người, vẻ mặt châm biếm nói: "Xem ra trẫm đến không đúng lúc."

 

Thái hậu vẫn tự ôm mình như trước, chôn đầu vào giữa hai gối, không nói một lời, nhưng dáng vẻ nhìn rất sợ hãi.

 

"Thái hậu định cứ như vậy đối mặt với trẫm sao?" Cảnh đế nhìn nữ nhân lớn tuổi sắp run rẩy thành cái sàng, mặt lộ vẻ chán ghét, nói xong cũng xoay người ra khỏi nội thất, đi tới đại sảnh, mắt nhìn về Phật đường được bài biện trong đại sảnh, hừ lạnh một tiếng.

 

Qua khoảng thời gian uống hết hai chung trà, rốt cuộc Thái hậu cũng coi như ăn mặc chỉnh tề đi ra, đến cách Cảnh đế bốn, năm bước thì dừng lại: "Sao ngươi lại tới đây?"

 

"Thế nào, trẫm không nên tới sao?" Cảnh đế nhìn Thái hậu: "Trẫm vốn tưởng rằng Thái hậu ở Từ Ân tự là cầu phúc cho Đai Vũ, sẽ khổ cực mệt nhọc, không ngờ ngược lại trẫm kiến thức hạn hẹp, cuộc sống của Thái hậu thật sự quá là tiêu hồn."

 

Thái hậu hít sâu một hơi: "Xem ra mạng của ngươi cứng thật, mai phục nhiều như vậy mà không ngăn được ngươi."

 

"Nếu như mạng của trẫm không cứng, còn có thể sống tới ngày nay sao?" Cảnh đế híp mắt lại: "Bà gọi trẫm đến đây, không phải là chỉ muốn trẫm biết bà ở đây có bao nhiêu tiêu d.a.o sung sướng đó chứ?"

 

"À..." Thái hậu cười lạnh một tiếng, sau lại điên cuồng cười lớn: "Ha ha ha..."

 

Cảnh đế cứ như vậy lạnh lùng nhìn bà ta cười, không hề có ý định ngăn lại.

 

Qua một hồi lâu, Thái hậu mới ngừng cười lớn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không ít đi, chỉ là thêm một ít châm biếm: "Ngươi cho là ai gia rất thấp hèn có đúng không?" Bà ta cũng không chờ Cảnh đế trả lời, tiếp tục nói: "So với mẫu thân kia của ngươi, ai gia cao quý hơn nhiều, không phải ngươi muốn biết rốt cuộc mẫu thân của ngươi c.h.ế.t như thế nào sao? Hôm nay ai gia ta cũng không giấu nữa."

 

Hai tay Cảnh đế ở sau lưng nắm chặt thành quyền, gương mặt không có chút biểu cảm nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thái hậu.

 

"Phải nói ngươi và mẫu thân kia của ngươi tính tình thật giống nhau, độc ác giống nhau," Thái hậu cũng không đứng nữa, lướt qua Cảnh đế đi tới trước tượng Phật, thắp một nén nhang, bái lạy rồi cắm vào lư hương.

 

Nhưng nhang kia chỉ qua một nhịp thở đã bị Tiểu Lộ Tử dập tắt. Thái hậu thấy nhang tắt, hai mắt như nhuộm cay độc, hung tợn trừng mắt với Tiểu Lộ Tử. Nhưng Tiểu Lộ Tử cũng không sợ, trừng ngược lại, tuy rằng mắt hắn không lớn, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn trừng mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-105.html.]

Sau cùng Thái hậu không còn cách nào, trừng Tiểu Lộ Tử một cái, rồi hít sâu một hơi, xoay người nhìn bóng lưng Cảnh đế: "Ai gia biết ai gia không sống qua hôm nay, vậy ai gia cũng không có gì để sợ nữa. Hôm nay ai gia sẽ nói với ngươi một chút về mẫu thân tốt kia của ngươi."

 

Cảnh đế vẫn đứng yên không cử động ở đó.

 

"Nói đến tiện nhân mẫu thân của ngươi cũng xem như là mẫu thân tốt," Cảnh đế cố ý đi tới trước mặt Cảnh đế, cười nhìn hắn: "Ả ta vì ngươi, thật đúng là chuyện gì cũng sẵn lòng làm. Máu dính trên tay mẫu thân ngươi không hề ít hơn ai gia."

 

Thái hậu nói xong câu này thì không nhìn Cảnh đế nữa, đi tới chiếc bàn bốn cạnh trước mặt Cảnh đế ngồi xuống, tự rót cho mình một chung trà: "Mẫu thân người nhìn nhu nhược, nhưng tâm cũng ác," nói xong liếc mắt nhìn Cảnh đế: "Chuyện lòng dạ độc ác này, ngươi có lẽ di truyền từ mẫu thân ngươi. Người đầu tiên ả ta giết, chính là nhũ mẫu của ngươi, phỏng chừng ngươi cũng không nhớ nhũ mẫu của ngươi là ai."

 

Nhắc đến nhũ mẫu của Cảnh đế, Thái hậu ra vẻ khinh miệt nhìn Cảnh đế: "Vào lúc ngươi năm tuổi, mẫu thân ngươi trong lúc vô ý phát hiện nhũ mẫu kia của ngươi, khi đút thức ăn cho ngươi, vậy mà bất chấp ngươi phản đối dùng miệng để đút. Ngươi biết mẫu thân ngươi g.i.ế.c nhũ mẫu kia thế nào không?" Nói đến đây, Thái hậu hứng thú nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Cảnh đế: "Dịch của túy tâm hoa, ngươi hẳn là đã biết, vậy ngươi có biết túy tâm hoa và nha phiến là do ai mang vào cung không?"

 

Qua mấy nhịp thở, Thái hậu không đợi Cảnh đế mở miệng, bản thân có chút kích động nói: "Là mẫu thân của ngươi, bao gồm phương pháp chế Lạc mai hương là do mẫu thân ngươi mang vào cung. Mấy thứ kia, mẫu thân ngươi dùng đến thuận buồm xuôi gió," có lẽ do quá kích động, Thái hậu ho khan hai tiếng.

 

Cảnh đế nhìn lão phụ nhân ngồi ở kia thở gấp, chớp mắt nói: "Bà muốn trẫm đến đây, là muốn cho trẫm nghe cái này sao?"

 

"Đặc sắc còn ở phía sau kia," Thái hậu thông khí, cũng có chút đắc ý nói: "Ngươi có biết người thứ hai mẫu thân ngươi g.i.ế.c là ai không?"

 

Cảnh đế không trả lời Thái hậu.

 

Thái hậu nhíu mày: "Là đại thái giám Lưu Nhân bên cạnh phụ hoàng ngươi," nói xong bà ta bưng chung trà lên uống hai ngụm rồi nói tiếp: "Lưu Nhân có sở thích bẩn thỉu, đó là thích chơi trẻ con, nhất là trong xinh đẹp, càng hợp khẩu vị của hắn. Hoàng thượng, ngươi nhớ khi ngươi còn nhỏ có bao nhiêu xinh đẹp không? Ha ha ha..."

 

Cảnh đế vẫn mặt không cảm xúc nhìn lão phụ đang cười lớn.

 

"Ngươi đoán xem là ai nói cho mẫu thân ngươi biết chuyện này," Thái hậu ngừng cười, mở to hai mắt, chân mày nhíu lại, nhìn Cảnh đế: "Là ai gia, ha ha... Mẫu thân ngu xuẩn kia của ngươi lại mang ơn ai gia. Ngươi đoán tiếp theo mẫu thân ngươi làm gì?"

 

Thái hậu dừng một lát, xua xua tay, nói tiếp: "Ai gia biết ngươi không đoán được, vẫn nên để ai gia nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi biết Lưu Nhân kia có lòng bất chính với ngươi, ban đầu chỉ đem hai đại cung nữ và một tiểu thái giám bên người đưa cho Lưu Nhân đùa giỡn. Sau đó Lưu Nhân chơi chán rồi thì nhìn chằm chằm vào mẫu thân ngươi, ha ha..." lúc nói, bà ta lại bắt đầu không kìm được mà cười lớn.

 

Một lát sau, Thái hậu nhìn Cảnh đế như đang nhìn thứ đồ dơ bẩn: "Lưu Nhân tuy là thái giám, nhưng hắn lại được phụ hoàng ngươi vô cùng tín nhiệm, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một Hoàng tử không được thương yêu, cũng không phải là không thể. Mẫu thân ngươi tuy rằng không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, thái giám trước khi cắt thì cũng là nam nhân, là nam nhân đương nhiên đều có tâm tư hèn hạ kia, huống chi mẫu thân ngươi còn là nữ nhân của Hoàng đế. Ngươi đoán cuối cùng mẫu thân ngươi có thuận theo không?"

 

Cảnh đế vẫn không có biểu cảm gì, thế nhưng hai tay ở sau lưng đã thấy được gân xanh.

 

"Lưu Nhân lấy ngươi làm uy hiếp, mẫu thân ngươi thuận theo, ha ha..." Thái hậu cười đến mức chảy nước mắt: "Một hoàng phi vậy mà... Vậy mà cùng một tên không có thứ kia đối thực [2], ha ha... Bây giờ ngươi còn cảm thấy ai gia bẩn sao? Ha ha... Văn Oanh Thái hậu.... Văn Oanh Thái hậu... Ha ha... Ả ta cũng xứng... Ha ha..."

 

[2] Hình thức sống chung giữa thái giám và cung nữ thời xưa.

 

Thái hậu cười rất lâu, liếc mắt nhìn Tiểu Lộ Tử đang quỳ rạp trên đất, mới tiếp tục nói: "Văn Oanh Thái hậu của chúng ta và Lưu Nhân đối thực một năm, mới dụ được Lưu Nhân tín nhiệm, sau đó Lưu Nhân liền nghiện nha phiến, cuối cùng hắn coi như c.h.ế.t thê thảm, như vậy, mẫu thân ngươi vẫn còn có chút thủ đoạn. Mẫu thân ngươi g.i.ế.c bao nhiêu người, e là ngay cả bản thân ả ta cũng không biết. Văn Oanh Thái hậu là do ngươi phong cho, táng ở hoàng lăng, cũng không biết tổ tông Nguyên gia của ngươi có đồng ý hay không?"

 

Đại sảnh có khoảng một nửa nén hương trầm tĩnh, lúc này trên mặt Thái hậu đã không còn ý cười: "Còn mẫu thân ngươi c.h.ế.t như thế nào? Ngươi cũng không cần tra xét nữa, hôm nay ai gia nói luôn cho ngươi biết."

 

Thái hậu nhìn lướt qua Cảnh đế, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nói tiếp: "Lúc ngươi được ghi vào dưới tên ai gia, mẫu thân ngươi tìm đến ai gia, ai gia nói với ả ta ai gia muốn xem Lưu Nhân c.h.ế.t như thế nào? Muốn ả ta tự mình biểu diễn," nói đến đây, Thái hậu hà hơi, khịt mũi một cái: "Ả ta đồng ý, có điều ả ta xin ai gia, để cho ả ta và cùng ngươi trải qua sinh thần cuối cùng, ai gia nhân từ, cũng đồng ý."

 

Cảnh đế nhìn Thái hậu khịt mũi, hà hơi, khóe miệng nhếch lên: "Nói xong rồi hả?"

 

Cảnh đế đột nhiên lên tiếng, Thái hậu giật mình sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Cảnh đế: "Ngươi không tức giận à, mẫu thân ngươi làm ra chuyện ti tiện như vậy, thế mà ngươi không có chút tức giận nào sao?"

 

"Trẫm không có tư cách tức giận," Cảnh đế xoay người nhìn tượng Phật: "Bà mỗi ngày niệm Phật, trong lòng có từng tỉnh ngộ không?"

 

Thái hậu lấy tay nhéo mũi: "Tỉnh ngộ, sao ai gia phải tỉnh ngộ? Có điều ai gia có địa vị như hôm nay, đúng là phải cảm ơn mẫu thân ngươi, nếu không phải ả ta để lại Lạc mai hương, làm sao ai gia có thể vặn ngã Chu Quý phi? Nói đến mẫu thân ngươi cũng không ngốc, trước khi c.h.ế.t hủy hết tất cả túy tâm hoa và nha phiến, chỉ để lại mấy hạt giống và hai hộp Lạc mai hương, không thì làm sao có ngươi hôm nay?"

 

"Khó chịu sao?" Cảnh đế xoay người nhìn bộ dáng bắt đầu lên cơn nghiện của Thái hậu, cười nói: "Tiểu Lộ Tử, dặn kẻ dưới, xử lý tất cả nha phiến và hương liệu ở đây," nói xong đi tới bên cạnh Thái hậu, cúi người xuống nói với bà ta: "Những thứ kia đều không phải đồ tốt, trẫm làm dưỡng tử của bà, cũng không thể hại bà được."

 

Thái hậu mở to hai mắt nhìn. đẩy Cảnh đế ra, đứng dậy chạy nhào tới lư hương, muốn đoạt chút nhang. Nhưng bà ta vẫn chậm một bước, những cây nhang bên trên lư hương đều bị Tiểu Lộ Tử cầm trong tay.

 

Thái hậu như nổi điên, hai đầu gối quỳ xuống đất, một tay ông chân Tiểu Lộ Tử, một tay với lấy nhang trong tay Tiểu Lộ Tử: "Đưa ai gia, đưa ta..."

 

Nhưng Tiểu Lộ Tử không hề dây dưa, trực tiếp đưa tay phải ra, nắm lấy gáy Thái hậu, kéo bà ta ra.

 

Cảnh đế lạnh lùng nhìn lão phụ như bị điên này: "Thái hậu, bà nên ở đây dưỡng thân thể cho thật tốt đi," nói xong bèn chuẩn bị đi ra ngoài.

 

"Ngươi cho ta nha phiến, ta nói cho ngươi biết chứng cứ Trấn Quốc công mưu nghịch ở đâu?" Thái hậu không biết bản thân đang nói gì, chỉ muốn được thoải mái, những thứ khác đều không màng đến.

 

"Chuyện của Trấn Quốc công, cũng không phiền Thái hậu phí tâm, trẫm sẽ xử lý," lần này Cảnh đế không dừng lại nữa.

 

"Không đúng... Không đúng..." Hai tay Thái hậu xoa nắn toàn thân, hét lên với bóng lưng Cảnh đế: "Ta g.i.ế.c mẫu thân ngươi... Không phải ngươi nên g.i.ế.c ta sao? A... Cho ta... Cho ta..."

 

Cảnh đế cũng không quay đầu lại mà đi tới ngoài cửa viện. Diệp Quý tần mặc một bộ quần áo vải màu xanh, không hề trang điểm, nét mặt cũng rất bình thản, không khoa trương như ở trong cung trước đây: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

 

"Đứng lên đi," Cảnh đế cũng không nhìn nàng, chỉ nói: "Hầu hạ Thái hậu cho tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, cũng sẽ bỏ qua cho những người còn sống của Diệp gia."

 

"Thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng," Diệp Quý tần thở phào nhẹ nhõm, hiện tại nàng không cầu mong điều gì, chỉ cầu người nhà còn sống có thể sống.

 

Cảnh đế phất phất tay, để cho nàng lui ra. Đứng ở đỉnh núi Từ Vân, Cảnh đế nhìn về phương xa nói một câu: "Đi hoàng lăng."

 

Loading...