Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:59:08
Lượt xem: 29

Y Liên nhìn đứa bé mới sinh mặt đỏ bừng, trong lòng đầy cay đắng: "Nương nương, người không thể đối nghịch với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đã mở miệng, vậy chúng ta cũng chỉ có thể nuôi Nhị Hoàng tử, không có lựa chọn nào khác."

 

Thục phi giống như không nghe thấy gì, vẫn như trước không nói một lời.

 

Y Liên thấy chủ tử nhà mình như vậy, cũng không có cách nào, chỉ có thể ôm Nhịn Hoàng tử ra ngoài điện tìm nhũ mẫu, nàng vừa mới giao Nhị Hoàng tử cho nhũ mẫu đã thấy thái giám thủ vệ vội vàng chạy tới nói: "Y Liên cô cô, Lộ công công ngự tiền tới, nói là Hoàng thượng có lời muốn dặn dò nương nương."

 

"Nhanh mời Lộ công công đến, ta phải đi báo với nương nương," nói xong, Y Liên bước nhanh vào trong điện, đi tới trước mặt Thục phi hành lễ nói: "Nương nương, người cũng không thể thế này nữa, Hoàng thượng phái Lộ công công đến truyền lời với người."

 

Chưa qua hai nhịp thở, cuối cùng Thục phi đã động đậy, giọng nói gượng gạo: "Cho hắn vào đi."

 

"Vâng," Y Liên khom người lui ra ngoài.

 

"Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương cát tường."

 

Thục phi giơ tay lên ý bảo hắn đứng lên, trên mặt nở một nụ cười gượng ép: "Lộ công công đến muôn như vậy, Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò bổn cung?"

 

Lộ công công nâng mắt nhìn lướt qua Thục phi, trong lòng không nhịn được mà than vãn, nhưng chuyện Hoàng thượng dặn hắn làm, hắn vẫn phải làm: "Hoàng thượng bảo nô tài đến nói với nương nương một tiếng, Dương Thục nghi của Liên Nguyệt các đã qua đời, Hoàng thượng cho phép người nuôi Nhị Hoàng tử."

 

Thục phi nghe xong hai câu này ngây người trong chốc lát, nhưng dù sao nàng ở địa vị cao đã lâu nên rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần: "Dương thị mất rồi sao?"

 

"Vâng," Lộ công công nói: "Nếu như nương nương không có gì phân phó, vậy nô tài cáo lui trước."

 

"Ừm," Thục phi vô thức đáp lại, trong đầu nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện Dương thị đã mất.

 

Lộ công công nhìn Thục phi một lát, xoay người rời khỏi.

 

Sau đó thật lây, rốt cuộc Thục phi cũng nở nụ cười, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống: "Hoàng thượng vẫn còn thương xót bổn cung."

 

"Nương nương," Y Liên thấy Thục phi khóc, lập tức quỳ xuống đất: "Nương nương, ngươi phải tự bảo trọng thân thể, không thể khóc." Từ sau khi Đại Hoàng tử bị ôm đi, nương nương nhà các nàng đã rơi quá nhiều nước mắt rồi.

 

"Y Liên, Dương thị mất rồi," Thục phi che miệng khóc: "Dương thị mất rồi."

 

Y Liên là một người thông minh, cũng khóc theo: "Nương nương không ngại xuất thân của Nhị Hoàng tử sao?"

 

Thục phi lắc đầu: "Bổn cung không ngại, chỉ cần nó là đứa bé hoàn toàn thuộc về bổn cung, bổn cung sẽ không ghét bỏ, bổn cũng cũng không phải chịu nỗi đau mẫu tử chia lìa nữa." Nàng quá muốn có một đứa bé thuộc về riêng mình. Chỉ cần nàng có con, vậy cuộc sống của nàng vẫn có hi vọng.

 

Nếu nói người mà đời này Thục phi hận nhất, ngoại trừ Thái hậu, người thứ ai chính là Hoàng hậu. Năm đó lúc nàng mới tiến vào vương phủ, cũng là khi còn ngây thơ lãng mạn, nếu không phải sau này vì Thái hậu và Hoàng hậu tranh quyền, nàng cũng sẽ không ăn nhầm điểm tâm Thái hậu ban cho Hoàng hậu, khiến nàng không bao giờ có thể sinh con, đây là nỗi đau cả đời nàng. Tuy rằng sau đó cũng để cho tất cả nữ nhân Diệp gia xuất giá không thể sinh con, nhưng vẫn khó giải mối hận trong lòng nàng, còn có Hoàng hậu, món điểm tâm kia trước đây chính là nàng ta ban cho nàng ăn.

 

"Ngươi ôm đứa bé đến cho bổn cung nhìn thử," Thục phi nghẹn ngào nói, đó là con của nàng, nàng cũng không cần lo lắng nó bị người khác đoạt đi mất.

 

Y Liên lau nước mắt trên mặt: "Nhị Hoàng tử vừa được nhũ mẫu ôm xuống cho uống sữa, nô tỳ đi ôm Nhị Hoàng tử đến cho nương nương xem."

 

"Ừ," Thục phi gật đầu, tuy vẫn còn nước mắt nhưng ánh mắt đã có tia hi vọng, vẻ vui mừng trên mặt không giấu được.

 

Trong cung Thúy Vi, Lệ Phi tức giận đến mức suýt chút nữa ngưng thở: "Dương thị đồ đê tiện kia," vừa nói nàng ta còn không ngừng thở hổn hển: "Bổn cung... Kế hoạch của bổn cung bị ả ta làm hỏng mất, bổn cung muốn ả chết," nói xong thiếu chút nữa là ngất xỉu.

 

Thường ma ma vẫn luôn giúp Lệ Phi nhuận khí: "Nương nương không thể tức giận, Dương thị c.h.ế.t không có gì đáng tiếng, nương nương đừng vì thứ như vậy là ảnh hưởng đến sức khỏe của mình."

 

"Ma ma," khóe mắt Lệ Phi rơi lệ: "Ma ma, kế hoạch... nhiều ngày của ta, biến thành công dã tràng, bổn cung còn thêm mình vào, ta không cam lòng, sao ta có thể cam lòng chứ? Oa..."

 

Thường ma ma nhìn Lệ Phi khóc lớn, bản thân cũng rơi nước mắt theo: "Ai có thể ngờ được? Ai có thể ngờ Dương thị lai chọn ngày mười lăm tháng bảy để sinh Nhị Hoàng tử," Lệ Phi chí lớn, sao nàng ta có thể muốn một Hoàng tử vô dụng, hơn nữa Hoàng thượng đã mang Nhị Hoàng tử cho Thục phi. Dù Lệ Phi có muốn thế nào, cũng không qua được Thục phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-117.html.]

 

Mà lúc này Đức phi có thể coi là bình tĩnh, dù sao Dương thị và con của Dương thị không hề có liên quan gì với nàng, chẳng qua nghĩ đến Thục phi, trên mặt nàng không tự chủ được lộ ra nụ cười khổ, Hoàng thượng vẫn còn cho Thục phi một con đường sống. Còn nàng thì sao, đường của nàng ở đâu?

 

"Nương nương, người nghỉ ngơi sớm một chút đi," Uyển Y thấy sau khi chủ tử nàng từ Liên Nguyệt các về thì cầm kim chỉ ngây người, trong lòng không khỏi phát khổ.

 

Đức phi khẽ gật đầu: "Ừ, trời không còn sớm, ngày mai còn phải đi thỉnh an Hoàng hậu."

 

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngọc Quân mới dùng xong bữa sáng thì biết được tin Dương Thư Hoa và Liễu Tuệ cùng nhau qua đời từ chỗ Tiểu Đặng Tử. Nàng lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: "Mười bốn tú nữ tiến cung trước đây, đã mất đi một nửa." phú quý hoàng gia thật sự có thể mê hoặc tâm hồn con người, một khi không cẩn thận là có thể khiến người ta đánh mất bản tính.

 

"Hai người bọn họ đến đây, cũng coi như là hòa nhau," Trúc Vân cau mày, lắc đầu nói.

 

"Đúng vậy," Trúc Vũ đỡ chủ tử nhà nàng, không kìm được mà cảm thán: "Lúc mới vào cung, tất cả mọi người còn tốt vô cùng, không biết thế nào, sau này đã thay đổi?"

 

Thẩm Ngọc Quân đứng trong vườn, một tay chống nạnh, một tay vịn Trúc Vũ, ngẩng đầu nhìn trời xanh thẳm: "Người có chí riêng, bổn cung chỉ cầu có thể sống yên ổn trong cung là được, còn những thứ khác, chỉ dựa vào Hoàng thượng làm chủ."

 

Có rất nhiều chuyện, nàng không dám nghĩ đến. Là người trong lòng đều sẽ có hoặc ít hoặc nhiều mong muốn vượt giới hạn, nàng cũng có. Nhưng nàng biết có mong muốn nhiều hơn nữa, cũng phải còn sống mới có cơ hội thực hiện. Mà rất nhiều người thường sẽ bị dục niệm mê hoặc ánh mắt, che đi lương tri, quên mất đời này không phải do mình định đoạt.

 

"Nàng ngẩng đầu ở đây, nhìn cái gì thế?" Cảnh đế chắp tay sau lưng đi tới.

 

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, vội tiến lên hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."

 

"Đứng lên đi," Cảnh đế đưa tay phải ra đặt trước mặt Thẩm Ngọc Quân.

 

Thẩm Ngọc Quân mỉm cười, cầm tay Hoàng thượng, mượn lực đứng lên: "Sao Hoàng thượng lại đến lúc này, triều hội hẳn là vừa mới kết thúc?"

 

Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân một tay vịn hông thì nói: "Vào phòng nghỉ một lát đi," nói xong ngăn nàng quay về: "Chỉ muốn ghé thăm nàng một lát."

 

Thẩm Ngọc Quân quay đâu liếc nhìn Cảnh đế, lại quay đầu đi: "Thần thiếp biết Hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến thần thiếp," tay đang vịn hông của nàng phủ lên bàn tay lớn đang đặt trên eo nàng: "Thần thiếp sẽ ổn, Hoàng thượng có thể nhớ thần thiếp, nhưng không cần lo lắng cho thần thiếp."

 

Cảnh đế cúi đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân một lát, sau cong miệng cười: "Từ trước đến nay trẫm không lo lắng cho nàng, vì trẫm biết nàng chẳng những sống rất sáng suốt, còn thức thời." Nàng là một người thông minh, hắn vẫn luôn biết, thứ nàng muốn, hắn đều bằng lòng cho. Đáng tiếc trong hậu cung này, nữ nhân giống nàng, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi, vậy nên hắn cũng nguyện ý cưng chìu nàng.

 

Thẩm Ngọc Quân biết hôm nay trong lòng Hoàng thượng không vui, nàng cũng không nhiều lời, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng dựa vào n.g.ự.c hắn, ở cùng hắn.

 

Nhưng dường như thời gian yên tĩnh như vậy sẽ không lâu dài. Không lâu sau, Lộ công công ở ngoài cửa báo có Binh bộ Thượng thư đến, Hoàng thượng lập tức rời khỏi cung Chiêu Dương, trở về điện Càn Nguyên.

 

Thẩm Ngọc Quân tiễn Hoàng thượng đến cửa cung Chiêu Dương, vẫn đứng ở đó, mãi đến khi không nhìn thấy bóng Hoàng thượng, mới xoay người tiếp tục đi dạo trong vườn.

 

Trong cung nhiều thêm một vị Hoàng tử, mất hai vị phi tần, lời đồn trong một đêm đã nổi lên, có ngăn cũng không ngăn được, đương nhiên cũng có thể là do có người không làm. Không tới hai ngày, chẳng những trong cung, mà ngay cả trong kinh thành cũng đều đồng Nhị Hoàng tử mới ra đời là ác quỷ đầu thai, sinh ra đã ăn mẫu thân.

 

Lần này Thục phi cũng mất đi bình thản thường này, lời đồn vừa ra đã xuống tay tàn nhẫn, xử lý không ít thái giám, cung nữ khua môi múa mép đưa đến Thận Hình tư. Thủ đoạn của Hoàng thượng lại càng cứng rắn, biếm Tư Đức nghi truyền lời bậy bạ, còn đánh c.h.ế.t mấy thái giám, cung nữ của cung Cảnh Nhân và cung Thúy Vi trước mặt mọi người. Cứ liên tiếp đè xuống, cuối cùng hậu cung không còn âm thanh, đương nhiên yên tĩnh hơn không ít.

 

Đảo mắt đã đến tháng tám, cuối cùng thời tiết mát mẻ hơn một chút, bụng của Thẩm Ngọc Quân đã sắp sáu tháng, nhưng gần đây nàng lo lắng, dù sao cũng sắp đến mười lăm tháng tám. Nàng nhớ tiệc trung thu năm ngoái, vô cùng náo nhiệt, nhưng nàng không hề muốn xem náo nhiệt chút nào.

 

"Nương nương, Lộ công công lại mang đến hai quyển sách sử," Trúc Vũ mặt mày ủ rũ cầm sách đi vào, bây giờ nàng nhìn sách sử là có cảm giác ghê tởm buồn nôn.

 

Thẩm Ngọc Quân nhìn Trúc Vũ một chút, lại quay đầu đi: "Sách sử tốt vô cùng, sống trong cung hẳn là nên nghe nhiều ghi ghét trên sách sử một chút, không phải có câu nói thế nào nhỉ," nàng dường như đang tự hỏi: "Sách sử tựa gương sáng, hẳn là nói như vậy."

 

Trúc Vũ khóc không ra nước mắt, tuy rằng chủ tử nhà nàng nói vậy, nhưng nàng vẫn không thích đọc sách sử.

 

Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trên ghế rồng bỗng chốc ngây người, sau đó nhìn xuống ám ẩn đang quỳ gối giữa điện: "Ngươi nói Thái hậu băng thệ rồi?"

 

 

Loading...