Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:10:01
Lượt xem: 44
"Nương nương, nước nóng đã chuẩn bị xong," Trúc Vũ dẫn hai tiểu thái giám mang nước nóng vào.
"Được," Thẩm Ngọc Quân duỗi tay bế tiểu mập mạp lên, phân phó Trúc Vân đứng bên cạnh: "Lấy thau tắm của Tiểu Phì Trùng lại đây."
"Vâng."
Lúc Cảnh đế đến cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân đang tắm cho Tiểu Phì Trùng: "Con đừng vỗ nước nữa, đã tắm sạch rồi," nói xong nàng muốn bế Tiểu Phì Trùng từ thau tắm lên. Nào ngờ tiểu mập mạp không chịu phối hợp, dùng sức lùi lại. Thẩm Ngọc Quân cũng mặc kệ nó, nếu để mặc cho nó chơi, có khi chờ đến lúc nước trong thùng hết nó cũng chưa chắc đã thỏa chí. Không để ý đến thằng nhóc mập phản kháng, nàng bế thẳng nó ra khỏi nước.
"Oa..." Tiểu Phì Trùng nhắm hai mắt lại, hai chân mập mập đạp lung tung.
Thẩm Ngọc Quân nhìn khuôn mặt bụ bẫm của nó, hay đó, một giọt nước mắt cũng chả có: "Con cứ gào đi, gào đến nát cổ họng xem có được như ý hay không?" Tiểu mập mạp này mới hơn bốn tháng đã biết diễn như vậy, sau này sẽ thế nào, cần phải trị nó một chút.
Tiểu Phì Trùng vốn chỉ gào khan, chờ đến lúc bị bế thả lên tháp, nó thật sự đau lòng, lúc này nước mắt cũng chảy xuống: "Oa... Oa...," hai cái chân ngắn tức giận đạp loạn.
Thẩm Ngọc Quân cười nhìn tiểu mập mạp khóc vô cùng thương tâm, lau khô thân thể béo múp của nó, vỗ lên cái m.ô.n.g đầy thịt của nó hai cái: "Tính tình con cũng lớn thật, nhưng cứ khóc đi, nương không cản con đâu, dù sao khóc ra cũng dễ chịu hơn chút." Nàng tiếp tục mặc quần áo, tã lót cho Tiểu Phì Trùng.
"Làm sao thế?" Cảnh đế còn chưa vào cửa đã nghe tiếng khóc thét của thằng nhóc mập, rất có sức, rất to.
Cũng không biết có phải Tiểu Phì Trung nghe ra cha nó tới hay không, tiếng khóc kia lại lớn hơn chút, vang dội hơn. Thẩm Ngọc Quân cũng mặc nó, buông chiếc tã trong tay ra, xoay người hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Cảnh đế chắp hai tay sau lưng đi tới cạnh tháp: "Đứng lên đi, nó sao vậy?"
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy, đứng bên cạnh Cảnh đế. Hai người nhìn tiểu mập mạp đang nhắm hai mắt, giương miệng nhỏ ra sức khóc thét nằm trên tháp.
Thẩm Ngọc Quân đưa tay chỉ chỉ vào mũi nhỏ của Tiểu Phì Trùng, bắt đầu tố cáo: "Hoàng thượng người không thể nhìn bề ngoài được, nhóc mập này đang diễn, vừa nãy rõ ràng khóc không thương tâm đến vậy."
Cảnh đế trừng mắt với này, vươn tay bế tiểu mập mạp trên tháp: "Nàng xem nàng có chút dáng vẻ nào của người làm mẹ không?"
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, giả vờ không phục, cười nói: "Hoàng thượng, nhóc mập này không thể chiều được," nàng cố ý nhìn lướt qua nhóc mập đang rúc vào lòng cha nó: "Người không biết đâu, hai ngày trước trời mưa, nhóc mập này khóc nháo muốn ra ngoài ngắm mưa. Tối nay tắm cho nó cũng vậy, đã tắm xong một lúc rồi, nước cũng không còn nóng nữa, nhóc mập này còn ăn vạ trong nước, không chịu rời đi. Thần thiếp cũng không thể để tùy nó được."
Tiểu Phì Trùng dường như biết nương nó đang nói nó, nghe một hồi, miệng nhỏ lại méo mó muốn khóc.
Cảnh đế cười nói: "Không sai, làm nghiêm mẫu cũng có chút phép tắc, tiếp tục duy trì," sau hắn lại nói với nhi tử trong lòng muốn khóc nhưng chưa khóc: "Mẫu phi con làm đúng, rất nhiều chuyện không thể tùy theo vui buồn của mình. Đương nhiên nếu con có đủ thực lực, vậy con cũng có thể tùy theo ý mình."
Thẩm Ngọc Quân quay đầu ngầm liếc mắt, Hoàng thượng đây là coi tiểu mập mạp là thần đồng rồi. Nhóc mập này mới hơn bốn tháng, nói lời đó với nó, không phải là phí nước bọt sao?
Chờ Tiểu Phì Trùng ngủ rồi Thẩm Ngọc Quân mới trở lại tẩm điện của mình, thấy Hoàng thượng đã rửa mặt xong, đang nằm dựa trên giường, cẩm quyển sách sử đọc: "Hoàng thượng, thần thiếp đi rửa mặt."
"Ừ," Cảnh đế cũng không ngẩng đầu lên.
Chờ Thẩm Ngọc Quân tự chỉnh đốn xong, đi tới bên giường thì Hoàng thượng đã không còn đọc sách nữa mà đưa lưng về phía nàng, nằm nghiêng trên giường. Nàng khẽ hỏi: "Hoàng thượng, người ngủ rồi sao?"
Cảnh đế nằm ngửa ra: "Vẫn chưa."
"Thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng quá mệt, đã ngủ rồi chứ?" Thẩm Ngọc Quân tháo giày lên giường, dựa vào lồng n.g.ự.c Hoàng thượng, gối đầu lên khuỷu tay Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp có thể hỏi người một chuyện không?" Có một chuyện này phải em ý tứ của Hoàng thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-140.html.]
"Chuyện của Lệ Phi?" Cảnh đế hơi quay đầu nhìn về phía nàng: "Nàng chạm đến rồi dừng, đừng nên nhúng tay vào."
"Thần thiếp hiểu rồi," trước đây Thẩm Ngọc Quân vẫn không nghĩ ra tại sao Hoàng thượng lại giữ Lệ Phi đến hôm nay, bây giờ nàng đã hiểu rõ ý của Hoàng thượng.
"Nàng rất thông minh," Cảnh đế nhìn vào mắt Thẩm Ngọc Quân.
Mặc kệ lời nói của Hoàng thượng có ý gì, Thẩm Ngọc Quân chỉ xem như Hoàng thượng đang khen nàng: "Đó là tất nhiên, nếu thần thiếp không thông minh, sao Hoàng thượng có thể thích thần thiếp như hiện giờ được? Thần thiếp vẫn sẽ luôn thông minh như vậy."
"Ha ha..," Cảnh đế đưa tay nhéo nhéo mũi nàng: "Nàng đúng là càng ngày càng không biết khiêm tốn, nàng có biết lúc tuyển tú, tại sao trẫm lại giữ nàng lại không?"
Thẩm Ngọc Quân hơi nâng đầu, như đang nói đùa: "Chẳng lẽ không phải vì thần thiếp thông minh lanh lợi lại xinh đẹp sao?"
"Ha ha...," Cảnh đế vừa che mặt vừa cười: "Bản thân nàng cảm thấy thế nào?"
"Thần thiếp vẫn luôn cảm thấy là như vậy," coi như trước đây Thẩm Ngọc Quân không biết tại sao Hoàng thượng chọn nàng, nhưng qua lâu như thế, nàng lại không ngốc, đã sớm đoán được nguyên do trong đó. Có điều nàng cũng không thể nói rõ, chỉ có thể mặt dày giả ngu: "Còn có chút xíu là thần thiếp nói ngọt, có thể dỗ Hoàng thượng vui vẻ."
Cảnh đế ngừng cười: "Trẫm không nông cạn như nàng nghĩ vậy. Trước khi tuyển tú trẫm đã có danh sách, nàng xuất thân từ Thẩm gia, nàng hiểu được," hắn nói đến đây thì dừng một lát, sau lại tiếp tục nói: "Bây giờ trẫm nghĩ đến khi ấy, trẫm cảm thấy nàng là thu hoạch lớn nhất của trẫm trong lần tuyển tú đó."
Thẩm Ngọc Quân duỗi tay vòng qua cổ Cảnh đế: "Thần thiếp chỉ nghe được câu cuối cùng," nói xong nàng bắt đầu hôn lên cằm Hoàng thượng, tiếp theo chậm rãi đi lên, rất dễ đã bắt được môi Hoàng thượng, quấn vào nhau.
Đến lúc hơi thở của Thẩm Ngọc Quân bắt đầu rối loạn, nàng chống tay hai bên đầu Cảnh đế, nhìn vào đôi mắt phượng có chút thâm trầm của Hoàng thượng, đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, mắt của Tiểu Phì Trùng giống hắn như đúc: "Thần thiếp vẫn luôn cảm thấy thần thiếp rất may mắn. Có thể tiến cung là may mắn, gặp được Hoàng đế giống người là may mắn, sinh nhóc Tiểu Phì Trùng là may mắn. Thần thiếp không quan tâm dự tính ban đầu của người, thần thiếp chỉ muốn khiến người vui vẻ. Người vui vẻ, thần thiếp sẽ vui vẻ," nói xong hạ người xuống hôn lên môi Hoàng thượng.
Hôn hồi lâu, Cảnh đế rời môi của nàng, nâng eo nàng lên, hơi dùng lực một chút, để cho nàng ngồi trên người mình, sau đó cong môi cười, duỗi tay ôm chặt nào vào ngực, thì thầm bên tai nàng: "Mèo nhỏ, đừng thay đổi. Nếu như nàng thay đổi, trẫm sợ đến lúc đó trẫm sẽ không ra tay được, cho nên không cho phép nàng thay đổi."
Thẩm Ngọc Quân rơi lệ, những lời này, nàng vẫn luôn chờ đợi: "Thần thiếp sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Một đêm này, Thẩm Ngọc Quân cực lực đón ý hùa theo Cảnh đế, nàng thật sự rất vui. Trong lòng Hoàng thượng có nàng, nàng rất vui, cũng rất an tâm.
Ngày hôm sau, Cảnh đế vừa mới đứng dậy, Thẩm Ngọc Quân cũng đứng dậy theo, trong lòng vui vẻ, nàng muốn hầu hạ Hoàng thượng thật tốt: "Thần thiếp hầu hạ người."
Cảnh đế nhìn nàng, nhéo nhéo gương mặt vẫn còn chút ngọt ngào: "Xem ra đêm nay trẫm còn có thể trở lại."
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ngọc Quân hơi nóng lên: "Mặc kệ Hoàng thượng đến lúc nào, thần thiếp đều ở đây."
Chờ sau khi Cảnh đế rời đi thượng triều, Trúc Vũ lén vào trong: "Nương nương, trong nhà truyền lời đến."
"Nhanh như vậy," Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường vội hỏi: "Đã điều tra xong?"
Trúc Vũ lắc đầu, hơi buồn rầu nói: "Vẫn chưa, thuốc kia không dễ điều tra. Quyển sách cổ kia trong nhà đã tìm được rồi, nhưng chỉ ghi chép đơn giản, cũng không tường tận. Có điều trong nhà đã phái người đi tới nhà mẹ đẻ của Lệ Phi ở phương Nam tra xét, bảo nương nương đừng nên gấp gáp."
"Như vậy cũng tốt," Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến lời Hoàng thượng nói tối qua: "Đã điều tra xong, không có sơ hở nào."
"Còn có một việc," Trúc Vũ cười nói: "Cuộc chiến phương Bắc sắp kết thúc, Bắc Nhung đã trình thư đưa hàng với ta, Bắc Cương có thể sẽ phái một đích Công chúa thật đến hòa thân."
Thẩm Ngọc Quân nghe câu trước vẫn còn rất vui mừng, dù sao đánh lâu như vậy, cũng nên có kết quả, chỉ là chữ hòa thân phía sau...