Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:10:27
Lượt xem: 41

Trang Chiêu dung nhắm chặt mắt, cố nén phẫn nội, nhưng vẫn không nhịn được: "Hắn chính là tên súc sinh, hắn không xứng là phụ thân. Người như vậy sao còn không tự biết bản thân, còn muốn mưu phản? Nếu hắn có thể mưu phản thành công, chắc là ông trời bị mù rồi." Trang Chiêu dung đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c mấy cái: "Ta cho rằng hắn chỉ muốn ta liên hôn, giúp hắn mượn sức các thế lực. Không ngờ... Thật sự... Ta nằm mơ cũng không ngờ hắn vậy mà để ta tiến cung hầu hạ ngươi."

 

Nói đến đây, nàng cũng không ngồi nữa, chạy nhanh đến bên tháp, ôm ống nhổ ở cuối tháp nôn lấy nôn để. Nôn một lúc lâu, nàng mới nôn hết rồi ngẩng đầu lên: "Hắn khiến ta cảm thấy thật ghê tởm."

 

"Tiểu Lộ Tử, lấy cho nàng chén nước," Cảnh đế biết Trang thị vô tội, không thì mấy năm trước hắn cũng sẽ không đưa nàng và Nhị Công chúa ra cung.

 

Trang Chiêu dung súc miệng, nhìn Hoàng thượng: "Đúng là ta nên cảm kích ngươi, có lẽ là ta gặp may mắn, nếu người ta gặp là tiên đế, chắc sẽ là một chuyện cười của hoàng gia, chuyện bí mật của cung đình."

 

Trang Chiêu dung ngồi xuống tháp, cầm lấy ly tự rót nước cho mình: "Hắn để ta tiến cung, cảm thấy ta dựa vào gương mặt này có thể để ngươi nhìn với con mắt khác. Hắn và tiên đế quả không hổ danh là thân huynh đệ, đều thích đứng khe cửa nhìn người," Trang Chiêu dung uống mấy hớp nước: "Hắn bảo ta hạ độc g.i.ế.c ngươi, bởi vì lúc đó dưới gối ngươi không có con. Giết ngươi, hắn sẽ thuận lý thành chương mà thượng vị, còn không làm bẩn danh tiếng, còn nói muốn phong ta làm Đại Trưởng Công chúa."

 

"Ngươi cũng xem như nhìn rõ tình thế," Cảnh đế nhìn vẻ mặt châm chọc của nàng.

 

 Trang Chiêu dung nghiêng mắt nhìn lại Cảnh đế: "Hoàng thượng ngài sai rồi, ta không phải vì nhìn rõ tình thế mới không g.i.ế.c ngươi. Lúc ấy chỉ vì ta vô cùng ghê tởm hắn, ta mới muốn đối nghịch với hắn. Dù sao ta đã vào cung, hắn cũng không với tới ngăn ta được, dựa vào đâu ta phải nghe hắn, dựa vào Trang thị nhất tộc bị hắn nắm trong tay sao? Đáng tiếc ta không quan tâm."

 

Cảnh đế cong miệng cười: "Ở trong mắt hắn, dường như trẫm rất dễ giết?"

 

"Hoàng thượng ngài cũng đừng cười," Trang Chiêu dung hừ cười một tiếng: "Lần đó nếu không phải ta truyền tin giả cho hắn, hắn cũng sẽ không tiến cung bị ngươi b.ắ.n chết. Ta đoán trước khi c.h.ế.t điều hắn hối hận nhất chính là đưa ta vào cung."

 

"Trẫm biết là ngươi đưa tin," lúc đó hắn còn chưa hoàn toàn nắm chắc hoàng cung, cho nên cũng không biết là ai lừa Lương vương tiến cung cầu kiến, mãi đến khi tra ra thân phận của nàng, hắn mới đoán được: "Trẫm có thể đáp ứng một yêu cầu của ngươi."

 

"Thật sao?" Trang Chiêu dung vốn đang cúi đầu, nghe lời này của Cảnh đế, nàng nhìn về phía hắn, trong lòng có chút trông mong: "Ta muốn rời khỏi đây, ta muốn đi thật xa."

 

"Được," Cảnh đế ra hiệu bằng mắt với Tiểu Lộ Tử.

 

Trang Chiêu dung không ngờ hắn sẽ đồng ý: "Ngươi thật sự đồng ý thả ta rời khỏi?"

 

"Miệng vàng lời ngọc, nếu trẫm đã đồng ý với ngươi, trẫm sẽ không đổi ý," Cảnh đế đứng dậy chắp hai tay sau lưng: "Nhưng ngươi phải cho trẫm một đảm bảo."

 

Chỉ chốc lát, Lộ công công bưng một chén thuốc đen đặc đến, đặt trên bàn rồi lui qua một bên."

 

Cảnh đế nhìn nàng, rồi xoay người đi ra cửa điện: "Đây là tuyệt tử thang, uống hay không uống đều tùy vào ngươi," nói xong hắn rời khỏi Trường Ninh cung.

 

Lúc Hoàng thượng đi rồi, Trang Chiêu dung nhìn chén thuốc kia, ngồi trên tháp không nhúc nhích. Qua hồi lâu, tay nàng run run, bưng chén thuốc kia lên, uống trong nước mắt. Sau khi uống xong, hai mắt nàng sáng trong, cười nói: "Ta tự do."

 

Điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trước ngự án, nhìn cung dư đồ: "Hoàng thúc tốt kia của trẫm sẽ giấu đồ ở đâu đây?"

 

"Hoàng thượng," Lộ công công đi vào điện bẩm báo: "Trang Chiêu dung đã uống chén thuốc kia."

 

Cảnh đế ngửa ra sau, dựa vào ghế rồng: "Nàng là nữ nhi của Lương vương, trẫm có thể thả nàng rời đi, nhưng cũng không thể không đề phòng. Nếu nàng đã uống, vậy Tiểu Lộ Tử ngươi ra tay an bài cho nàng c.h.ế.t bệnh, hai tháng sau đưa nàng rời đi."

 

"Vâng," trong lòng Lộ công công cũng không nỡ, Lương vương hại bao nhiêu người, dính không ít người vô tội. Trang Chiêu dung cũng đáng thương, như bây giờ, đối với nàng mà nói chính là kết quả tốt nhất.

 

Ngày hôm sau, cung Trường Ninh truyền ra tin Tranh Chiêu dung vì đi đường mệt nhọc, lại nhiễm phong hàn thành bệnh, Nhị Công chúa tạm thời ôm đến Thiếu Quý cơ nuôi.

 

Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, làm yếm đeo cổ cho Tiểu Phì Trùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-142.html.]

"Nương nương, Phùng Tiệp dư và Tam Công chúa đến," Trúc Vân tiến vào hồi bẩm.

 

"Mau mời các nàng vào," Thẩm Ngọc Quân để kim chỉ trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài đón: "Ây nha nha, Nhạc Nhạc của chúng ta tới rồi."

 

"Tỷ tỷ," Phùng Yên Nhiên bế nữ nhi, thấy Thẩm Ngọc Quân ra đón, vội tiến lên vài bước hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."

 

Thẩm Ngọc Quân nhận Tam Công chúa từ trong lòng nàng: "Nhanh đứng lên."

 

Hai người vào phòng, ngồi xuống tháp. Thẩm Ngọc Quân đặt Tam Công chúa trên tháp: "Đi bế Tiểu Phì Trùng đến đây, để nói chơi với muội muội."

 

"Tỷ tỷ đang làm yếm cho Tiểu Phì Trùng sao?" Phùng Yên Nhiên thấy trong cái sọt kim chỉ trên bàn có cái yếm còn chưa làm xong.

 

Thẩm Ngọc Quân cũng nhìn về cái sọt kim chỉ: "Đúng vậy, tiểu mập mạp kia gần đây bắt đầu chảy nước miếng."

 

"Vậy chắc là sắp mọc răng," Phùng Yên Nhiên cũng làm mẫu thân, cũng hiểu rõ mấy chuyện này.

 

"Có lẽ vậy," Thẩm Ngọc Quân thấy Trúc Vân bế Tiểu Phì Trùng tới, bèn cười nói: "Đặt nó trên tháp, để nó chơi với muội muội."

 

Phùng Yên Nhiên nhìn bộ dạng mập mạp của Tam Hoàng tử, nhìn lại nữ nhi mình, được rồi, cũng coi như là một nha đầu mập mạp: "Hai nhóc mập này cùng một chỗ, thấy giống nhau thế nào ấy."

 

"Trẻ con mập mạp, đều trông giống nhau," Thẩm Ngọc Quân quay đầu nhìn ra phía sau, hai đứa nhóc mập nằm song song nhau, hai đứa còn quay đầu cười với đối phương, xem như chào hỏi.

 

Phùng Yên Nhiên lại nhìn hai đứa nhóc mập mạp, quay đầu nói với Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ, hôm nay muội tới là muốn nói với tỷ một tiếng, Tiền Lạc Tích sắp không xong rồi."

 

"Vậy à?" Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, trong lòng cũng không cảm thấy vui, vô cùng bình tĩnh: "Nàng ta cũng xem như là người tâm cao như trời, mạng lại mỏng hơn giấy."

 

"Hai ngày trước nàng ta cho Như Ý đưa tin cho muội, nói tiếng xin lỗi với muội, hy vọng kiếp sau không làm tỷ muội," Phùng Yên Nhiên trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã sớm xem nhẹ ân oán giữa nàng và Tiền Lạc Tích. Người sống cả đời, có rất nhiều thứ để quý trọng, không cần vì một số người hoặc việc không đáng, tự vây chính mình.

 

"Oa... Oa..."

 

"Sao vậy," Thẩm Ngọc Quân vừa nghe tiếng khóc đã biết không phải của tiểu mập mạp nhà mình, vội xoay người nhìn ra phía sau. Phùng Yên Nhiên ngược lại cũng không gấp gáp vội vàng, không hề có chút hoảng loạn.

 

Hai người nhìn vẻ mặt ngây ngô của tiểu mập mạp, lại nhìn tay nó còn đang nắm bàn tay nhỏ của người ta, tay nhỏ kia còn dính cả nước miếng. Thẩm Ngọc Quân nhìn đã hiểu: "Chắc là Tiểu Phì Trùng cắn Nhạc Nhạc, hôm qua tiểu mập mạp này ngậm cả tay mình, còn tự cắn một cái."

 

Phùng Yên Nhiên cũng không để ý mà cười: "Xem ra Tiểu Phì Trùng của chúng ta còn thông minh, biết cắn người khác, bản thân không đau."

 

Thẩm Ngọc Quân liếc Phùng Yên Nhiên: "Muội có phải mẹ ruột nó không vậy, không phát hiện khuê nữ mình khóc đến mặt đỏ lên sao."

 

"Vì muội là mẫu thân nên muội mới biết con bé nhõng nhẽo, gần đây muội đang nghĩ cách trị nó, để nó khóc vài tiếng không sao." Phùng Yên Nhiên cười nhìn khuê nữ mình đang khóc thương tâm kia, không hề có chút không đành lòng nào.

 

Thẩm Ngọc Quân tiến lên giải cứu cái tay Nhạc Nhạc đang bị Tiểu Phì Trùng nắm, sau lại bế Nhạc Nhạc lên. Kết quả nàng vừa mới bế Nhạc Nhạc lên chưa tới hai nhịp thở, vị nằm trên tháp kia cũng khóc. Tiếng khóc kia nháy mắt át cả tiếng của Nhạc Nhạc. Thẩm Ngọc Quân nhìn nói vừa khóc vừa lật về phía nàng, trong lòng mừng rỡ vô cùng: "Con mau lật đi, lật qua đây mẫu phi sẽ bế con."

 

Phùng Yên Nhiện nhận khuê nữ mình từ lòng Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ còn có mặt mũi nói muội, muội thấy tỷ còn giống kế mẫu hơn cả muộn, xem Tiểu Phì Trùng của chúng ta gấp đến mức nào kìa."

 

Bên cung Chiêu Dương thì vô cùng náo nhiệt, trong một góc khuất ở Ngự Hoa viên, Túc Chiêu viện nhìn hắc y nhân đưa lưng về phía mình: "Ta tới rồi."

 

Loading...