Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 151

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:12:40
Lượt xem: 45

Túc Chiêu viện c.h.ế.t ở điện Càn Nguyên, trong hậu cung ngoại trừ mấy phi tần địa vị cao hiểu rõm những người khác dù có nghĩ thế nào cũng không dám nhiều lời, dù sao nàng ta cũng c.h.ế.t ở chỗ của Hoàng thượng.

Lúc Thẩm Ngọc Quân biết chuyện, chỉ hơi giật mình, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy bình thường. Khi Diệp Thượng Nguyệt lẫn vào hậu cung cũng đã quyết định mình sống không lâu, trong hậu cung không có bí mật nào có thể giấu kín được.

Nàng ta chết, Thẩm Ngọc Quân cảm thấy an tâm không ít. Trước đây nàng vẫn luôn đề phòng Diệp Thượng Nguyệt chó cùng đường dứt giậu, làm ra chuyện mất hết nhân tính, hiện tại xem ra Diệp Thượng Nguyệt vẫn có vài phần cứng cỏi.

Hai ngày sau, trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trên ghế rồng, nhìn túi thơm bằng lụa thêu Thanh Long, tuy rằng nhìn qua vô cùng cổ xưa, nhưng Cảnh đế lại thấy nó vô cùng tinh xảo xinh đẹp: "Tiểu Lộ Tử, mở nó ra."

Lộ công công thật là phục c.h.ế.t Lương vương, lá gan tên kia đúng là lớn, vậy mà lại giấu thứ này ở phía sau bảng Chính Đại Quang Minh của điện Càn Nguyên, thật đúng là khiến bọn hắn dễ tìm: "Vâng."

Sau khi túi thơm được mở, Lộ công công lấy ra một con dấu, nhìn là con dấu riêng của Lương vương, còn có vài bức mật thư. Hắn mở mật thư ra xem, gật đầu với Hoàng thượng: "Lần này đầy đủ hết," sau đó bày mấy bức thư lên ngự án.

Cảnh đế nhìn mấy bức thư trên ngự án, cười nói: "Lương vương đúng là giỏi tính kế, chẳng những giấu thứ này ở Càn Nguyên điện, lại còn dám đặt nó sau bảng Chính Đại Qua Minh do chính tay Thánh tổ tự viết, thật sự là đại nghịch bất đạo."

"Có mấy bức mật thư Trấn Quốc công tự tay viết cho Lương vương này, chứng cứ hắn cấu kết với Lương vương mưu nghịch coi như đã đủ, lần này minh chỉ Thánh tổ của Mộc gia đã có thể thu hồi lại," trong lòng Lộ công công cảm thấy tuy Lương vương mưu nghịch, nhưng hắn cũng xem như còn nhớ mình họ gì, rốt cuộc cũng để lại chứng cứ phạm tội của Trấn Quốc công cho Hoàng thượng. Nhưng hẳn là trong lòng hắn có oán hận, nên mới giấu chứng cứ vô cùng kín đáo. Như đã nói, sao Hoàng thượng lại có thể đột nhiên nghĩ tới chuyện phải lục soát điện Càn Nguyên?

Cảnh đế cười lạnh một tiếng: "Cơ nghiệp trăm năm của Mộc gia xem như bị hủy, ngươi lập tức truyền Trấn Quốc công tiến cung."

Lộ công công thở dài đáp lời, khom người lui ra ngoài. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hôm nay Cảnh đế ở điện Càn Nguyên đợi một canh giờ, Tiểu Lộ Tử vẫn chưa trở lại. Hắn bèn gọi Sở Diễn tới, khiến hắn ta dẫn cấm quân trực tiếp vây quanh phủ Trấn Quốc công.

Ngày mười bảy tháng sáu năm Thịnh Nguyên thứ mười một là một ngày khiến người ta khó quên. Ngày này Hoàng đế chiêu Trấn Quốc công tiến cung, Trấn Quốc công kháng chỉ không tuân, còn to gan lớn mật giam thái giám thủ lĩnh Ngự tiền, sau đó Hoàng đế phái cấm quân bao vây phủ Trấn Quốc công và Tây Ninh bá.

Ban đêm Trấn Quốc công hạ độc g.i.ế.c toàn tộc Mộc gia, bản thân cũng tự vẫn trước bài vị tổ tiên ở từ đường Mộc gia. Tam tộc của Phủ Tây Ninh bá đều bị hạ ngục.

Chuyện này chấn động toàn bộ Đại Vũ, ngày tiếp theo Hoàng đế lệnh cho Đại Lý Tự Khanh Thiệu Huân chiêu cáo thiên hạ hành vi thông địch b án nước của Trấn Quốc công cùng với Tây Ninh bá. Có người nói Trấn Quốc công là một đời kiêu hùng, có người nói hắn c.h.ế.t chưa hết tội. Nhưng cho dù thế nào, trên đời đã không còn khai quốc Mộc thị.

Mà gia tộc Thẩm thị vì lúc đầu chịu oan khuất, bị tước hầu tước, Cảnh đế ban lại cho Thẩm thị, vẫn là chức Tề Dương hầu, vẫn là tước vị kế thừa, không mưu nghịch thì không thể đoạt.

Lúc Thẩm Ngọc Quân biết Hoàng thượng lại ban tước Hầu cho Thẩm gia, nàng đã khóc, không phải vì cảm động, mà là vì tổ phụ của nàng, vì người nhà của nàng mà khóc.

Vì cuộc chiến biên quan năm đó, tử thương vô số tướng lĩnh quân lính, cuộc chiến kia mặc dù thắng, nhưng người đời đều nói vì quyết sách của thống soái Thẩm Lâm có sai lầm, mới dẫn đến thương vong thảm trọng. Hơn hai mươi năm qua, Thẩm gia vẫn nhẫn nhục chịu oan khuất, không dám có câu oán hận nào. Rốt cuộc hôm nay chân tướng đã rõ khắp thiên hạ, nàng là nữ nhân Thẩm gia nên phải khóc một trận, cuối cùng Thẩm gia không cần mang tội lỗi đó trên lưng nữa, nam nhân Thẩm gia rốt cuộc cũng có thể trở lại Dụ Môn quan.

"Nương nương," mắt Trúc Vũ cũng sưng đỏ: "Người đã khóc lâu rồi, đừng khóc nữa." Nàng nói xong cũng đưa Tam Hoàng tử trong lòng cho chủ tử nhà nàng.

Thẩm Ngọc Quân bị nhét tiểu mập mạp vào ngực, nào còn tâm trạng để khóc? Nàng ôm thân hình mũm mĩm của tiểu mập mạp, lắc lắc: "Tiểu Phì Trùng, nhà ngoại con rốt cuộc đã không cần cúi đầu mà sống nữa."

Đương nhiên Trúc Vũ biết vì sao chủ tử nhà nàng lại khóc, Thẩm gia chịu bao nhiêu ấm ức? Nàng từng nghe người lớn trong nhà nói, năm đó lúc lão thái gia dẫn người Thẩm gia trở lại kinh thành, không có bá tánh khắp ngõ đón chào, chỉ có những lời ác ý, thậm chí còn cầm trứng thối rau cải đón tiếp tướng lĩnh Thẩm gia. Những người đó chỉ nhìn thấy Thẩm gia chật vật hồi kinh, căn bản không thấy những cỗ quan tài màu đen giữa đoàn xe Thẩm gia, trong đó đều là người của Thẩm gia c.h.ế.t trận ngoài Dụ Môn quan.

"Oa... Ô...," Tiểu Phì Trùng dường như có thể cảm nhận được nỗi bi thương và vui sướng của mẫu phi nó, cái miệng nhỏ mếu máo khóc theo.

"Đừng khóc... Đừng khóc...," Thẩm Ngọc Quân bế tiểu mập mạp đứng lên, đong đưa đong đưa, dỗ dành nó, còn lau nước mắt cho tiểu mập mạp: "Chúng ta không khóc, chúng ta cười có được không?"

Gần đến giờ hợi, Tiểu Phì Trùng cũng đã ngủ, nhưng Thẩm Ngọc Quân không ngủ, nàng đang đợi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-151.html.]

"Nàng chờ trẫm à?" Hiện tại Cảnh đế đã thành thói quen, lúc đến không cần thái giám ngâm xướng và thông báo.

Thẩm Ngọc Quân vốn còn đang trầm tư, nghĩ đến từng chuyện một từ sau khi nàng vào cung, đột nhiên nghe giọng Hoàng thượng, nàng cũng không kỳ quái. Nàng biết tối hôm nay Hoàng thượng sẽ đến cung của nàng: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Cảnh đế đi tới trước mặt nàng: "Đứng lên đi."

Nhưng lần này Thẩm Ngọc Quân lại không đứng dậy, mà còn đổi từ khụy người thành quỳ hai gối xuống đất: "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng nhìn rõ mọi việc," nói xong nàng dập đầu với Hoàng thượng.

Cảnh đế không ngăn cản nàng, chờ nàng dập đầu xong mới mở miệng: "Nàng không oán sao?"

"Hoàng thượng nói thần thiếp hay là Thẩm gia?" Hoàng thượng cũng không tránh vấn đề này, nàng cảm thấy hiện tại đã không cần phải lảng tránh.

"Nó bản thân nàng đi?" Cảnh đế vươn tay kéo nàng lên, hai người cùng ngồi xuống tháp.

Trên mặt Thẩm Ngọc Quân không có nét cười của trước kia, nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt hoa đào của nàng vẫn còn ửng hồng: "Nếu hôm qua Hoàng thượng hỏi thần thiếp. thần thiếp nhất định sẽ nói dối người. Nhưng hôm nay, thần thiếp muốn nói thật với người."

Thẩm Ngọc Quân đứng dậy: "Trước khi thần thiếp tiến cung là có chút oán hận, oán hận hoàng gia vô tình, oán hận tiên đế vô...," nó đến đây nàng đành tránh đi, thở dài nhìn Cảnh đế rồi nói tiếp: "Còn có những tiểu nhân bỏ đá xuống giếng kia. Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ người có thể hiểu, một gia tộc bị quân chủ nhớ thương, cuộc sống sẽ khó khăn thế nào, nơm nớp lo sợ, suốt ngày không được an bình."

Mặc dù Thẩm Ngọc Quân không trải qua cuộc sống đó, nhưng từ khi nàng có ký ức đến nay, cuộc sống của Thẩm gia cũng không được tốt, bởi vì Thẩm gia từng bị tiên đế chèn ép. Tuy rằng sau đó tiến đế băng hà, tân đế đăng cơ, nhưng phụ tử một mạch, ai biết là tân quân sẽ bỏ qua cho Thẩm gia, hay là vẫn giống tiên đế, tiếp tục chèn ép Thẩm gia?

Thẩm gia chỉ có thế cúi đầu sống như trước, cố gắng khiêm tốn tự bảo vệ mình. Tộc nhân của nàng tuy rằng cũng có người làm quan trong triều, nhưng có ai không bị chèn ép? Hơn hai mươi năm, có tộc nhân nào làm được chức quan trên tứ phẩm?

Tất cả mọi thứ tiếp tục đến khi nàng tiến cung, đánh bậy đánh bạ dính dáng đến Tôn thị tham dự chuyện mưu nghịch của Lương vương, Thẩm gia mới nắm lấy thời cơ, chui vào chỗ trống. Bây giờ nghĩ lại, nào có nhiều chuyện đánh bậy đánh bạ như thế?

"Nói cho cùng thần thiếp vẫn phải cám ơn người," Thẩm Ngọc Quân không ngốc: "Cảm ơn người đã để Hồng Lăng bên cạnh thần thiếp, cảm ơn người vẫn luôn cưng chiều thần thiếp. để người bên ngoài kiêng kị thần thiếp. Mặc kệ người là vì Thẩm gia hay vì thần thiếp trông xinh đẹp," nàng cảm thấy lời nói của nàng quá thâm trầm, cần phải trêu ghẹo một chút, bản thân nàng cũng cười trong nước mắt: "Thần thiếp đều cảm ơn người," nói xong nàng chuẩn bị quỳ xuống lần nữa dập đầu với Hoàng thượng.

Nhưng lần này Cảnh đế ngăn nàng lại: "Chuyện Hồng Lăng, chỉ là một mồi dẫn. Khi nhìn thấy danh sách tuyển tú, trẫm cũng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng Hồng Lăng đúng là ngoài dự liệu của trẫm, không ngờ nha đầu kia biết nhiều như vậy. Trẫm cũng là sau đó mới biết được sau lưng nàng ta còn có người."

"Là Hoàng Quý nhân?" Thẩm Ngọc Quân ngẫm nghĩ một lúc, đã hiểu rõ.

Cảnh đế gật đầu.

"Cái danh bao cỏ của Hoàng Quý nhân không biết là ai đặt cho? Mắt người đó đúng là không tốt. Hiện giờ coi như thần thiếp đã biết tại sao lúc trước người chỉ biếm Hoàng Quý nhân. Xem ra ngày khác thần thiếp phải đến cảm ơn nàng ta."

"Nàng không cần cám ơn nàng ta," Cảnh đế đã bận rộn cả ngày, hắn tự lấy gối lót sau lưng: "Nàng ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình thôi, Tôn thị cũng không phải người lương thiện gì."

"Trước đây thần thiếp còn không nghĩ ra, tại sao thần thiếp tính kế Hồng Lăn dễ dàng như vậy?" Thẩm Ngọc Quân nhớ lại chuyện quá khứ, chỉ cảm thấy bản thân thật may mắn: "Lúc đầu thần thiếp còn tự cho là vì thần thiếp hợp mắt người, người mới có thể kịp thời xuất hiện ở Cảnh Nhân cung, bây giờ nghĩ lại vẫn là thần thiếp nông cạn. Chuyện đó không ít quanh co, nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng được lợi là thần thiếp, còn có Thẩm thị nhất tộc."

Cảnh đế vẫy vẫy tay với Thẩm Ngọc Quân, bảo nàng đến ngồi: "Nàng không cảm thấy bị trẫm lợi dụng sao?"

Thẩm Ngọc Quân cởi giày, ngồi quỳ trước mặt Cảnh đế: "Thần thiếp không cảm thấy như vậy, thần thiếp thật may mắn khi Hoàng thượng có chỗ cần đến thần thiếp."

Cảnh đế cong miệng cười, kéo nàng một cái, ôm vào lồ ng ngực: "Nàng như vậy, trẫm rất vui." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Hôm nay Hoàng thượng ban phong cho Thẩm gia lần nữa, thần thiếp hiểu ý của Hoàng thượng, thần thiếp vô cùng cảm ơn Hoàng thượng đã cho Thẩm gia một công đạo," Thẩm Ngọc Quân là thật tâm thật ý cảm kích Hoàng thượng.

Loading...