Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:12:54
Lượt xem: 48
Hoàng thượng hoàn toàn có thể dựa vào công lao lần này của đại ca, ban phong cho Thẩm gia, nhưng Hoàng thượng không làm. Trước khi đại quân Bắc chinh trở về, Hoàng thượng đã xử lý Trấn Quốc côn và Tây Ninh bá, còn chiêu cáo thiên hạ hành vi phạm tội của bọn họ, một lần nữa ban phong cho Thẩm gia, đây là bàn giao với Thẩm gia, cũng là sự khẳng định với tổ phụ nàng.
Cảnh đế biết nàng hiểu mọi chuyện, hắn vỗ vỗ vai nàng: "Đây là điều trẫm nên làm, trẫm là quân chủ Đại Vũ, trẫm không thể làm lòng thần dân rét lạnh."
Chiều hôm sau, rốt cuộc đại quân Bắc chinh đã về tới kinh thành, Cảnh đế tự mình ra Vũ Dương môn nghênh tiếp đại quân Bắc chinh.
Đêm nay Hi Hòa điện đèn đuốc sáng trưng suốt đêm. Nhưng trong yến hội có một khúc nhạc đệm, vị đích Công chúa Bắc Cương Nhĩ Nhã kia ở trước mặt mọi người thỉnh cầu Cảnh đế tứ hôn cho mình.
"Không biết Nhĩ Nhã Công chúa coi trọng vị vương công đại thần nào?" Hôm nay tâm tình Cảnh đế không tệ.
"Đại Vũ Hoàng đế, Mẫn Nhã xin ngài ban Mẫn Nhã làm thê tử Thẩm Triết Thần," vị Nhĩ Nhã Công chúa này từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về Thẩm gia mà lớn lên. Lần hòa thân này, phụ vương nói để nàng tiến vào hậu cung Đại Vũ, nhưng nàng không muốn, nàng muốn vào Thẩm gia, Thẩm gia mới là thần trấn thủ Dụ Môn quan.
Cảnh đế hơi cau mày, sau cười nói: "Thẩm ái khanh, khanh thấy thế nào?"
Từ lúc bắt đầu mặt Thẩm Triết Thần đã không có biểu cảm gì, bây giờ Hoàng thượng nhắc tới hắn, hắn mới vội vàng đứng lên, đi tới giữa đại điện: "Hoàng thượng, thần đã có thê tử và nhi tử, không xứng với Công chúa Bắc Cương."
"Nhưng bổn cung nghe nói thê tử kia của ngươi xuất thân thương hộ, thân phận thấp hèn, sao nàng ta lại xứng đôi với ngươi, ngươi là đích trưởng tôn đời thứ ba của Thẩm gia, phải có một thê tử có thân phận cao quý," Nhĩ Nhã Công chúa không chờ Cảnh đế lên tiếng, nàng ta đã giành nói trước.
Thẩm Triết Thần không nhìn nàng ta, vẫn chỉ nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng, thê tử của thần tuy rằng xuất thân hèn mọn, nhưng nàng trên kính trưởng bối, dưới sinh con nối dòng, đối xử rộng lượng với người khác, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Thần và thê tử thần là phu thê từ khi còn trẻ, thần tôn trọng nàng, cũng yêu thương nàng. Còn Công chúa Bắc Cương nói đến xuất thân, nếu nàng đã gả làm thê tử của thần, vậy thê lấy phu làm quý, phú quý của nàng, thần sẽ tự tranh cho nàng."
"Nhĩ Nhã Công chúa, ngươi cũng đã nghe rồi, Thẩm ái khanh có ái thê ấu tử," Cảnh đế rất hài lòng với biểu hiện của Thẩm Triết Thần.
"Bổn cung mặc kệ, bổn cung nhất định phải gả làm thê tử của Thẩm Triết Thần." Nhĩ Nhã Công chúa phất tay áo, xoay người đối mặt với Thẩm Triết Thần: "Bổn cung có thể để cho thê tử của ngươi làm thiếp."
Thẩm Triết Thần cũng không để ý tới vị Nhĩ Nhã Công chúa này, hắn chỉ đang đợi Hoàng thượng lên tiếng.
"Thẩm ái khanh, khanh thấy thế nào?" Cảnh đế hơi híp mắt phượng.
Thẩm Triết Thần quỳ một chân trên đất, chắp tay hướng về phía trước: "Thần nguyện m.á.u chảy sa trường, da ngựa bọc thây, thay Hoàng thượng san bằng Bắc Cương."
Cạch! Người dẫn đầu Bắc Cương lần này chính là thân huynh trưởng của Nhĩ Nhã Công chúa - Thái tử Bắc Cương, hắn nghe Thẩm Triết Thần nói vậy, nào còn dám để muội muội tiếp tục làm bậy, đặt mạnh ly rượu xuống, mắng: "Nhĩ Nhã, không được càn quấy."
Sau khi quát Nhĩ Nhã Công chúa, hắn liếc Thẩm Triết Thần một cái, rồi chắp tay với Cảnh đế: "Đại Vũ Hoàng đế, Bắc Cương là thật lòng muốn kết duyên Tần Tấn với Đại Vũ, xin Đại Vũ Hoàng đế hãy cho Nhĩ Nhã một vị lương tế (chồng tốt)." Nhĩ Nhã làm loạn như thế, nàng chắc chắn không thể vào được hậu cung của Hoàng đế Đại Vũ, hiện tại chỉ có thể làm vậy.
Nụ cười trên mặt Cảnh đế chưa hề tắt đi, lúc này cũng không để vị Nhĩ Nhã Công chúa kia tùy ý náo loạn nữa: "Ngươi đã nói như thế, vậy trẫm sẽ ban Nhĩ Nhã Công chúa cho hoàng huynh của trẫm là Bình vương làm Bình vương phi. Bình vương là thân hoàng huynh của trẫm, trẫm rất kính trọng vị huynh trưởng này."
Thái tử Bắc Cương nghe vậy mặt đen đi, nhưng hắn cũng không dám phủi tay chạy lấy người. Lúc bọn họ chưa tới kinh thành đã nghe nói vị Hoàng đế này lại lần nữa ban phong cho Thẩm gia. Ngày sau Thẩm gia vẫn trấn thủ Dụ Môn quan, đối với Bắc Cương, Bắc Nhung mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Cứ như vậy Nhĩ Nhã Công chúa của Bắc Cương được ban cho Bình vương làm Bình vương phi.
Đầu tháng bảy, người Bắc Cương, Bắc Nhung cuối cùng cũng rời khỏi kinh thành.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Ngọc Quân vừa tắm xong,bế Tiểu Phì Trùng đi lại trong điện, Cảnh đế đã đến: "Nàng thay y phục khác, cũng thay cho Tiểu Phì Trùng, trẫm dẫn cả hai ra cung gặp người."
"Hả?" Thẩm Ngọc Quân rõ ràng có hơi sững sờ, Hoàng thượng nghĩ thế nào nói đi là đi: "Được, thần thiếp đi ngay."
Không lâu sau, Cảnh đế dẫn Thẩm Ngọc Quân và Tiểu Phì Trùng ngồi xe ngựa xuất cung. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phì Trùng ngồi xe ngựa, nó vô cùng hưng phấn, cặp mắt luôn chuyển động.
"Hoàng thượng," Thẩm Ngọc Quân không biết Hoàng thượng muốn mang bọn họ đi đâu, nhưng nàng cũng không muốn hỏi, có điều trong xe thật sự có hơi an tĩnh: "Lộ công công đánh xe thật là tốt," nàng bắt đầu tìm chuyện để nói: "Vết thương của Lộ công công đã lành chưa?"
Cảnh đế nhớ tới chuyện Tiểu Lộ Tử đến phủ Trấn Quốc công bị giam lại, cảm thấy Tiểu Lộ Tử làm mất hết mặt mũi của hắn: "Hắn cũng chỉ đánh xe là giỏi."
Lộ công công ngồi ở phía trước, nỗi khổ trong lòng không thể phun ra ngoài, hắn dễ dàng à? Hắn coi như là có chút bản lĩnh, nhưng hắn vẫn tự hiểu rõ, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Trấn Quốc công, huống chi hắn cũng không ngờ Trấn Quốc công sẽ ngang nhiên kháng chỉ. Lần này hắn làm mất mặt Hoàng thượng, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ nhớ hắn cả đời.
Không tới nửa canh giờ xe ngựa ngừng lại, bên ngoài truyền vào giọng nói của Lộ công công: "Lục gia, đến rồi ạ."
Cảnh đế xuống xe trước, nhận Tiểu Phì Trùng vẫn luôn lộn xộn, sau đó một tay bế Tiểu Phì Trùng, một tay đỡ Thẩm Ngọc Quân xuống xe.
Sau khi xuống xe ngựa, Thẩm Ngọc Quân mới biết bọn họ đang ở đâu: "Hoàng thượng, người... Sao người..."
"Thế nào, nàng không muốn đến à?" Cảnh đế nhét Tiểu Phì Trùng vào lòng Thẩm Ngọc Quân đang mang vẻ mặt kinh ngạc: "Nàng bế nó đi." Trong cung Chiêu Dương hắn bế còn được, ra ngoài, hắn vẫn không nên bế Tiểu Phì Trùng.
Thẩm Ngọc Quân bế nhi tử, hai mắt rưng rưng nhìn cửa lớn treo tấm biển "Tề Dương Hầu phủ": "Hoàng thượng, cảm ơn người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-152.html.]
Cảnh đế không để ý tới nàng, xua xua tay ý bảo Tiểu Lộ Tử đi gõ cửa.
Lúc ngày người Thẩm gia mới dùng xong bữa tối chưa bao lâu, đang tụ tập ở Ninh Thọ đường thảo luận hôn sự của Thẩm Triết Húc.
Không ngờ quản gia vẫn luôn ổn trọng vội vàng chạy vào, cũng không thông báo: "Lão thái gia, quý nhân giá lâm."
Người cả phòng đột nhiên im bặt, Thẩm Lâm chống bàn đứng lên: "Nhanh mở trung môn nghênh đón."
"Nô tài đã cho người mở trung môn," trán quản gia vẫn luôn tuôn mồ hôi: "Hi Hiền phi nương nương và Tam Hoàng tử cũng đến."
"Nhanh nhanh..."
Bởi vì Cảnh đế giá lâm, nam nhân Thẩm thả đều đến tiền viện, mà nữ quyến Thẩm gia chờ ở cửa hậu viện, khoảng thời gian uống hết hai chung trà, Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng đến.
"Thần phụ..."
"Hôm nay không cần đa lễ," Thẩm Ngọc Quân vội ngăn lại: "Lục gia đây là vi hành, nương, người nhanh bế tiểu mập mạp này giúp con, tay con mỏi rồi, sắp không bế nổi nó."
"Ôi...," Thích thị nghe vậy, đỡ bà mẫu dậy, vội bước nhanh tới, nhận Tiểu Phì Trùng trong n.g.ự.c Thẩm Ngọc Quân, bà thật sự sợ khuê nữ mình làm rơi ngoại tôn xuống đất.
"Nhanh vào trong nói chuyện nào," Thẩm lão phu nhân nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng con dâu, cười híp mắt.
Một đoàn người vây quanh mẫu tử Thẩm Ngọc Quân vào Ninh Thọ đường. Lão phu nhân mở miệng hỏi trước: "Sao đột nhiên lại đến?"
Thẩm Ngọc Quân cũng còn chưa hiểu thế nào: "Con cũng không biết, hôm nay con mới dùng bữa tối, rửa mặt xong thì Lục gia đã tới, mang con và Tiểu Phì Trùng cùng ngày ấy ra cung gặp người. Vừa xuống xe ngựa, con mới biết đến ngõ Bán Nguyệt."
Lão phu nhật gật đầu, xem như đã hiểu: "Là tới gặp tổ phụ con."
Thật ra Thẩm Ngọc Quân cũng đoán ra được: "Có lẽ vậy."
"A... A..." Tiểu Phì Trùng đã gần bảy tháng, buổi tối vô cùng ầm ĩ, hôm nay xem như đã là nể tình.
Thẩm Ngọc Quân vừa nghe âm thanh này thì biết nhóc mập này đang gọi nàng: "Nương, người đặt nó lên tháp đi."
"Ừ," Thích thị cẩn thận đặt Tiểu Phì Trùng bên cạnh nữ nhi nhà mình. Mới vừa buông, Tiểu Phì Trùng đã tự ngồi dậy, đưa tay lôi ngón tay nương nó, nắm trong tay, sau đó mới an tâm quan sát chung quanh phòng. Nhưng không lâu sau nó bị mấy chiếc bánh ngọt đặt trên bàn hấp dẫn, vươn tay chụp lấy.
Mắt Thích thị vẫn luôn đặt trên người Tiểu Phì Trùng, thấy nói muốn bắt thức ăn trên bàn bèn hỏi Thẩm Ngọc Quân: "Tam Hoàng tử thích ăn gì? Ta cho người đi làm, bánh ngọt này nó không ăn được."
Thẩm Ngọc Quân quay đầu nhìn lại, ây da, tiểu mập mạp đã chảy cả nước miếng, nàng cười: "Con xem con làm mất hết mặt mũi Nguyên gia nhà con rồi."
"Không được nói bậy," Thích thị trừng mắt với Thẩm Ngọc Quân: "Lời này không thể nói."
Thẩm Ngọc Quân gật gật đầu: "Con chỉ lén nói thôi, Hoàng thượng không để ý đâu."
Khoảng hai chung trà thời gian, Thẩm Triết Húc lại tới: "Hoàng thượng bảo ta bế Tam Hoàng tử đến tiền viện," sau khi vào phòng, hắn nhìn chằm chằm tiểu mập mạp đang ôm quả táo gặm, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy cháu ngoại trai thân phận tôn quý này của mình, nghĩ tới tên của thằng nhóc, hắn cười cười.
Thẩm Ngọc Quân cũng muốn để tổ phụ nàng gặp Tiểu Phì Trùng: "Vậy mau bế đến đó đi."
Thẩm Triết Húc nhìn muội muội đang cười ngồi trên tháp, hơn hai năm, cuối cùng cũng gặp lại. Nhìn dáng vẻ của nàng, chắc là sống ở trong cung cũng không tệ lắm, vậy hắn yên tâm chút ít rồi: "Ta bế đi đây," nói xong hắn nhẹ nhàng ôm lấy viên thịt nhỏ ngồi bên cạnh muội muội.
Lúc viên thịt nhỏ bị ôm lấy còn hơi ngây người, hết nhìn Thẩm Triết Húc, lại quay đầu nhìn nương nó, sau đó nó bèn quay đầu cười với Thẩm Triết Húc, còn dùng cái tay dính đầy nước bọt sờ lên mặt cửu cửu nó. Mặt Thẩm Triết Húc trong chốc lát đã dính đầy nước bọt của Tiểu Phì Trùng.
Sau khi nhìn hai người rời đi, Thẩm lão phu nhân thầm nghĩ e là Húc ca nhi nhà bà phải đổi tên, cái tên hiện tại này sợ là không thể dùng lâu được.
Trong tiền viện, Cảnh đế và Thẩm Lâm nói chuyện trong thư phòng, các nam nhân khác của Thẩm gia đều giữ ngoài thư phòng.
"Hoàng thượng, người lão thần oán hận, đều đã đền tội," Thẩm Lâm một chân đứng trước mặt Cảnh đế: "Lão thần đã không còn oán nữa."
Cảnh đế nhìn Thẩm Lâm, tuy thiếu một chân nhưng vẫn đứng thẳng, không hề có chút nản lòng, hắn gật đầu: "Năm đó tiên đế làm việc đúng là bất công, trẫm sẽ tận lực đền bù."
"Lôi đình vũ lộ [1] đều là quân ân, Thẩm gia không lời oán thán," mặc dù Thẩm Lâm đã rời quan trường nhiều năm, nhưng cũng không có nghĩa ông không biết thủ đoạn của vị đương kim Hoàng thượng này: "Hoàng thượng anh minh, đã điều tra rõ chuyện năm đó, cho Thẩm gia công đạo, toàn bộ Thẩm gia cảm nhớ ân đức của Hoàng thượng. Hoàng thượng còn cho phép Thẩm gia trở về Dụ Môn quan, chính là ban ân lớn nhất với Thẩm gia, Thẩm gia chỉ có thay Đại Vũ bảo vệ tốt Dụ Môn quan, mới có thể báo đáp long ân của Hoàng thượng."
[1] Lôi đình vũ lộ: Ý nói sự nổi giận và ân huệ.