Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 158

Cập nhật lúc: 2024-12-11 22:14:35
Lượt xem: 56

Trong ba năm này, hậu cung cũng coi như bình tĩnh. Chủ yếu là ít người, có ồn ào cũng không tới đâu. Ngược lại Tiểu Phì Trùng và Tứ Hoàng tử Nguyên Thụy vô cùng hợp ý, hai tiểu này này gần như ngày nào cũng dính nhau. Nhũ danh của Tứ Hoàng tử còn do Tiểu Phì Trùng lấy cho, gọi là Tiểu Trùng Trùng.

Ngày hai mươi tháng ba năm Thịnh Nguyên thứ mười lăm, tuyển tú rốt cuộc cũng kết thúc. Lần này Hoàng thượng tuyển tổng cộng năm tú nữ tiến cung. Năm tú nữ này cũng rất có ý tứ, trong đó nhà mẹ đẻ của Đức phi, Thục phi mỗi nhà chiếm một, Trung Dũng Hầu phủ cũng đưa vào một người, hai vị còn lại một người là liễu đưa trước gió, một thì oai hùng hiên ngang.

Nhưng có ý nhất chính là người của Trung Dũng hầu phủ, vậy mà lại là đích trưởng nữ của huynh trưởng của Hoàng hậu đã qua đời, năm nay mười lăm tuổi.

Không đến mấy ngày ý chỉ ban phong cũng được hạ xuống. Ý chỉ vừa ra, Đức phi vô cùng lo lắng đi tới cung Chiêu Dương, cũng không cho người thông truyền, xông thẳng vào trong.

Lúc này Thẩm Ngọc Quân đang dựa vào tháp đọc sách, thấy bộ dáng tức muốn hộc m.á.u của Đức phi, thì biết nàng ấy tới vì chuyển gì: "Trúc Vũ, di nấu cho Đức phi nương nương của chúng ta chén canh bách hợp, cho tỷ ấy hạ hỏa."

Đức phi phất phất tay, ngồi xuống bên phải Thẩm Ngọc Quân: "Ta đúng là cần chén canh bách hợp."

"Nhìn bộ dáng này của tỷ, nói đi, là vì vị Chu gia kia hay là vì vị của nhà tỷ?" Mấy ngày nay Thẩm Ngọc Quân xem diễn nhìn ra không ít, nàng đúng là may mắn nhà mẹ đẻ của nàng trong sách, không muốn để nữ tử giành tiền đồ cho gia tộc.

Không nhắc đến còn được, nhắc tới chuyện này Đức phi mang một bụng tức, mấu chốt là nàng còn không có chỗ phát ra: "Trước không nói nhà ta, chỉ nói Chu gia, trước đây có phải bọn họ được rất nhiều chỗ tốt từ Chu Quý phi của tiên đế, làm cho bọn họ quên luôn mặt mũi không?"

Thẩm Ngọc Quân cười nhạt, để sách trong tay xuống: "Bọn họ không chỉ quên mặt mũi, mà còn quên luôn Hoàng thượng không phải là tiên đế." Đương kim thánh thượng không phải là người ham mê nữ sắc, đã nhiều năm như vậy, trước có Lệ Phi sau có Tiêu Nhụy Ni, ai không phải là nhan sắc khuynh thành, nhưng Hoàng thượng có nửa phần nương tay sao?

Đức phi thở dài một hơi thật sâu, nàng chỉ hơi lo lắng thôi: "Vị Chu gia kia được phong từ ngũ phẩm Uyển nghi," nói đến đây nàng không khỏi cười khẩy một tiếng: "Đích trưởng tôn nữ của Trung Dũng hầu phỉ, trong có tám phần giống với Chu Quý phi của tiên đế, nghe nói tâm kế thủ đoạn cũng không kém, xem ra nàng ta chạy đến vì Hậu vị. Hừ, chẳng lẽ Chu gia cho rằng Hậu vị có thể kế thừa sao?"

"Không cần phải chen vào xem nàng ta chạy đến vì cái gì, nhưng chỗ ở của nàng ta, tỷ có thể sắp xếp cách xa Trọng Hoa cung của tỷ," Thẩm Ngọc Quân biết Đức phi lo lắng cái gì, Tứ Hoàng tử còn nhỏ, ai biết có bị Chu gia nhớ thương hay không?

"Đó là đương nhiên," con nàng vất vả nuôi lớn, sẽ không tiện nghi cho người khác. Huống chi tâm tư của Chu gia, chỉ cần không mù, là người ai cũng biết, bọn họ cũng sẽ không thật sự quan tâm tới một Hoàng tử trời sinh tàn tật: "Nói ra thì ngày mai hai bọn nó sẽ về tới."

Thẩm Ngọc Quân vừa nghĩ tới ngày mai tiểu ma vương kia sẽ về, đầu nàng đã bắt đầu đau: "Tỷ tỷ, tỷ có thể đừng nhắc tới chuyện này không? Sự sung sướng của muội hiện tại chỉ là nhất thời."

Mỗi khi thấy Thẩm Ngọc Quân như vậy Đức phi đều không nhịn cười được: "Ta thấy Tiểu Phì Trùng rất tốt, chỉ có thân nương như muội cảm thấy nó nghịch ngợm."

"Nó còn không nghịch à?" Thẩm Ngọc Quân kích động: "Không nói tới Chiêu Dương cung của muội, tỷ nói lúc nó ở đây, trong vòng trăm mét chung quanh Chiêu Dương cung, tỷ có từng thấy đóa hoa nào không? Tỷ lại nhìn thử cây đào trong hậu viện của muội, từ năm trước đã không còn kết quả nữa."

"Muội oán giận gì chứ? Giống như là Trọng Hoa cung của ta còn có thể thấy hoa vậy," Đức phi uống mấy ngụm canh bách hợp: "Nhưng lần này bọn nó đến Tề Dương hầu phủ đã mấy ngày, ta thật sự nhớ bọn nó. Nhắc tới Hoàng thượng cũng thật là ác độc hạ quyết tâm, hai đứa nó mới bao lớn chứ, đã ném vào Tề Dương hầu phỉ, để Trạng nguyên gia dạy bảo."

Thẩm Ngọc Quân hoàn toàn ôm tâm trạng mắt không thấy tim không đau: "Nhưng thật ra muội cảm thấy như vậy khá tốt, thằng nhóc nhà muội tinh lực quá nhiều."

Chiều hôm sau, Thẩm Ngọc Quân nghỉ ngơi trên tháp, vì là mùa xuân dễ ngủ nên nàng cũng đã lim dim. Nhưng bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của nhóc mập nhà nàng, nàng lập tức bừng tỉnh, đôi mắt lườm cái, thấy đôi mắt phượng giống hệt Hoàng thượng đang ở trước mắt nàng: "Về khi nào?"

Tiểu Phì Trùng thấy mẫu phi tỉnh, ăn vạ trên người mẫu phi nó không chịu xuống: "Con mới về, mẫu phi người có nhớ con không?"

Thẩm Ngọc Quân ôm nhóc mập, nhìn gương mặt có bảy phần tương tự Hoàng thượng, không nhịn được mà muốn vươn tay ra nhéo nhéo: "Nhớ, ngày nào cũng nhớ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-158.html.]

Tiểu Phì Trùng thấy bộ dáng này của mẫu phi thì không vui, chu miệng nhỏ lên: "Mẫu phi chắc chắn là không nhớ, uổng công Tể Tể ở trước mặt phụ hoàng giúp người tranh sủng."

"Con đã gặp phụ hoàng rồi?" Thẩm Ngọc Quân nói gần nói xa.

Tiểu Phì Trùng trở mình qua một bên, nằm thành hình chữ X: "Còn chưa gặp, nhưng Tể Tể biết phụ hoàng nhất định là rất nhớ con."

"Đúng," Thẩm Ngọc Quân thấy tiểu mập mạp có hơi tức giận, không nhịn được mà trêu nó: "Phụ hoàng còn nhất định là rất nhớ con, con không ở đây phụ hoàng con có thể ăn nhiều thêm một chén cơm."

Không nhắc tới ăn còn đỡ, nhắc tới ăn nó liền đói bụng: "Mẫu phi, con đói bụng," nói xong nó còn bắt lấy tay mẫu phi nó đặt lên cái bụng đói của nó.

Thẩm Ngọc Quân cười xoa xoa đầu nó: "Muốn ăn gì?"

"Cá quế hoa trân châu hấp, canh xương cá, còn có cá quế hoa trân châu kho," Tiểu Phì Trùng vô cùng trôi chảy báo tên ba món ăn.

"Được, ta phân phó Trúc Vũ cô cô của con đi làm."

Lúc Cảnh đế tới thằng nhóc mập đang ngồi vào bàn dùng bữa.

Thẩm Ngọc Quân thấy Hoàng thượng tới, bèn cười đón: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."

Tiểu mập mạp nghe tiếng vội buông đũa, xuống ghế đi tới hành lễ: "Nhi tử thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng cát tường."

Cảnh đế nhìn thằng nhóc mập mặc một thân màu lửa đỏ gọn gàng này, trong lòng có chút an ủi: "Đứng lên đi," sau hắn nhìn thức ăn trên bàn.

Đôi mắt Tiểu Phì Trùng chuyển động: "Phụ hoàng, nhi tử nhớ, người nói không thể để người khác nhìn ra vui buồn của nhi tử, nhưng nhi tử thích ăn cá, khắp cung đều biết, cho nên nhi tử quyết định muốn ăn cá đến ngán, để bọ họ không biết nhi tử đã không thích ăn cá nữa."

Cảnh đế nghe vậy, hơi nhíu mày, cá này tiểu mập mạp đã ăn mấy năm, cũng không thấy nó ngán: "Lần này con đế Tề Dương hầu phủ, mang theo tiểu Tứ, đi bái sư, Tam cửu cửu của con có đồng ý không?"

Nói đến bái sư, tiểu mập mạp rất cao hứng, ngước đầu nhỏ lên nói với phụ hoàng nó: "Con với Tứ đệ nghĩ xong rồi, bọn con không bái Tam cửu cửu làm thầy, bọn con muốn bái tằng ngoại tổ làm thầy."

Tiểu mập mạp vừa nói xong, Cảnh đế đã thưởng cho nó một cái liếc mắt: "Việc này con hỏi trước xem nương con có đồng ý hay không? Dù sao trẫm cũng không đồng ý." Đùa cái gì vậy, nó bái tằng ngoại tổ của nó làm thầy, vậy sau này mẫu phi nó phải gọi nó là gì?

Thẩm Ngọc Quân lại cảm thấy đầu bắt đầu đau, đứa nhỏ này sao cái gì cũng nghĩ ra được.

Tiểu mập mạp nghe vậy không chịu, trừng mắt phượng lên, nhìn phụ hoàng nó, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phụ hoàng, có phải phụ hoàng sợ con lợi hại hơi người, sau này không đánh lại con, mới khong cho con bái tằng ngoại tổ làm thầy đúng không?" Nói xong nó còn ra vẻ ra dáng thở dài, cụp cái đầu nhỏ xuống: "Đúng là giống như Tam cửu cửu nói, người hiền năng luôn bị người khác đố kỵ."

Rốt cuộc Cảnh đế cũng ngứa tay, nhéo cái lỗ tai nhỏ của nó, nhắc nhở nó: "Con lo ăn cơm đi."

Tiểu Phì Trùng cảm giác mất hết khẩu vị: "Sớm biết như vậy, vừa rồi Tể Tể nên ăn cơm xong rồi hẵng nói với người chuyện bái sư."

Nhưng sự thật chứng minh, hôm nay Cảnh đế không thể sống yên, Tiểu Phì Trùng vừa mới dùng cơm xong, Tứ Hoàng tử Nguyên Thụy đã tới, nó ngồi trên chiếc xe lăn nhỏ tinh xảo, vừa mới đến cửa cung Chiêu Dương thì nó đã bắt đầu gọi: "Tam ca... Tam ca..."

Loading...