Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-12-12 06:01:20
Lượt xem: 50
Năm Thịnh Nguyên thứ hai mươi sáu, trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế đã hơn bốn mươi tuổi ngồi trên ghế rồng, nhìn chồng tấu chương cao cao trên ngự án, trong mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn, lại nhìn án thư bên trái trống không: "Tiểu Tam nhi đâu, chạy đi đâu rồi?"
Lộ công công canh một bên vội trả lời: "Hiện giờ Thái tử gia đang ở Khôn Ngọc cung, cùng Hoàng hậu nương nương dùng bữa."
Cảnh đế vừa nghe lời này, trong lòng liền ê ẩm, chuyện bồi Hoàng hậu dùng bữa tiêu khiển không phải là của hắn sao? Từ khi nào đến phiên Tiểu Tam nhi rồi: "Bãi giá Khôn Ngọc cung."
Lộ công công biết sẽ như vậy, hắn nhìn đống tấu chương còn nguyên chất như núi, sau hắng giọng một cái, ngâm xướng: "Bãi giá Khôn Ngọc cung."
Từ sau khi được phong Hậu, Thẩm Ngọc Quân đã chuyển đến cung Khôn Ngọc, cung Cảnh Nhân của Văn Khang Hoàng hậu đã qua đời để lại cho tiểu Tứ Nguyên Thụy.
"Nào, ăn nhiều một chút," Thẩm Ngọc Quân gắp một đũa cá quế hoa trân châu cho đại nhi tử Nguyên Húc ngồi bên tay trái nàng, cũng chính là Tiểu Phì Trùng đã lớn, sau lại gắp một thịt kho cho tiểu nhi tử Nguyên Thần bên tay phải: "Con cũng ăn nhiều một chút."
"Tạ mẫu hậu," hai huynh đệ mỉm cười ăn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyên Húc nhìn cá quế hoa trân châu trong chén, viền mắt nóng lên, yên lặng cúi xuống bắt đầu ăn. Nó mới bị phụ hoàng gọi gấp từ Dụ Môn quan trở về, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn dùng bữa cùng mẫu hậu sau khi hồi kinh. Từ sau khi hồi kinh, nó phát hiện mẫu hậu nó già đi không ít, chắc là vì lo lắng cho nhi tử là nó đây.
Ăn không nói ngủ không nói, ba mẫu tử đều không lên tiếng mà dùng bữa.
"Hoàng thượng giá lâm," thái giám thủ vệ ngâm xướng.
Thẩm Ngọc Quân dẫn đầu buông đũa xuống, dẫn hai nhi tử ra cửa nghênh đón: "Thần thiếp/ nhi thần thỉnh an Hoàng thượng/ phụ hoàng."
Cảnh đế chắp hai tay sau lưng, nói: "Đứng lên đi," rồi bước nhanh vào cung Khôn Ngọc.
Ba mẫu tử theo sát phía sau, Cảnh đế đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống.
Thẩm Ngọc Quân tiến vào rót cho Cảnh đế một ly trà, đưa tới, cười hỏi: "Hoàng thượng dùng bữa trưa chưa?"
Cảnh đế nhận trà, thổi vài cái, nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống: "Gần đây chính sự bận rộn, sau khi hạ triều trẫm vẫn bận tới tận giờ, cũng chỉ tới chỗ của nàng mới uống được ngụm trà."
Lộ công công đứng một bên cảm thấy hắn thật sự bị oan c.h.ế.t rồi, Hoàng thượng đây là đang nói chuyện dối lòng nha, hắn tỉ mỉ hầu hạ, sao với ý này của Hoàng thượng, giống như thái giám thủ lĩnh ngự tiền hắn đây không tận tâm vậy chứ?
Cái gì mà hạ triều vẫn bận tới tận giờ? Rõ ràng sau khi Hoàng thượng hạ triều, đã đến hậu điện của điện Càn Nguyên nằm đến trưa mới dậy, tấu chương chất đống trên ngự án còn chưa đụng tới, cùng lắm chỉ là nhìn chúng nó vài lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-166.html.]
"Chính sự quan trọng, nhưng Hoàng thượng cũng phải bảo trọng thân thể" Thẩm Ngọc Quân nói xong, phân phó Trúc Vũ làm thêm mấy món Hoàng thượng thích ăn.
Cảnh đế cảm thấy vẫn là Hoàng hậu quan tâm hắn, sau đó hắn nhìn về hai nhi tư một cao một thấp đang đứng bên cạnh, đứa lớn chính là Trữ quân hắn tự mình bồi dưỡng: "Sao hôm nay con không đến Càn Nguyên điện?"
Nguyên Húc vừa nhìn thấy sắc mặt của Lộ công công, nghĩ thôi cũng biết phụ hoàng nó lại sắp bắt đầu kể khổ rồi. Lúc còn nhỏ nó ngu ngốc không hiểu chuyện, không biết đã ăn bao nhiêu khổ từ phụ hoàng nó: "Nhi thần mới từ Dụ Môn quan về, nghĩ nhiều năm như vậy vẫn chưa tận hiếu dưới gối mẫu hậu, tròng lòng hổ thẹn vô cùng, nên mấy ngày nay muốn ở cùng mẫu hậu nhiều hơn."
Phụ hoàng nó cũng coi như là một thế hệ minh quân, cũng đốt xử rất tốt với mẫu hậu nó. Tuy rằng hậu cũng vẫn thường có một số phi tần mới, nhưng phụ hoàng nó một tháng luôn có hai mươi ngày nghỉ ở cung Khôn Ngọc. Từ sau khi tiểu Ngũ được sinh ra, hậu cung cũng không có đệ đệ muội muội nào, nếu nói đây là do mẫu hẫu nó động tay động chân, nó tuyệt đối không tin, vậy thì chỉ có thể là do phụ hoàng nó.
Cảnh đế nghe nhi tử hắn luôn lấy làm kiêu ngạo nói ra lời này, trong lòng thấy bất bình, hóa ra phụ hoàng hắn đây không cần nó tận hiếu: "Nếu con đã về, vậy sau này thời gian tận hiếu còn dài. Con cũng đừng quên ngoại trừ làm nhi tử, con còn là Thái tử Đại Vũ, là quân vương kế tiếp."
Nguyên Húc thầm trợn mắt trong lòng, biết sẽ thế này mà, nó chắp tay với phụ hoàng, nói: "Nhi thần hiểu ạ, nhi thần sẽ ghi nhớ lời phụ hoàng nói vào lòng, ngày mai nhi thần sẽ thượng triều thính chính [1]."
[1] Thính chính: nghe báo cáo và quyết định sự việc.
Tiểu Ngũ Nguyên Thần đứng phía sau Nguyên Húc, từ sau khi phụ hoàng nó vào, nó bắt đầu thầm lùi về sau, cố gắng giữ khoảng cách với đôi phụ tử kia, tránh làm cá trong chậu bị vạ lây.
"Tiểu Ngũ," mỗi khi nhìn thấy ấu tử này, hắn liền cảm thấy đau răng, luôn muốn ra tay đánh nó, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt đào hoa giống hệt mẫu hậu nó đang nhìn hắn, lửa giận trong lòng hắn nguôi đi không ít: "Con lùi nữa thì sẽ lùi đến cửa đại điện."
Nguyên Thần cũng không vì phụ hoàng trừng mắt với mình mà như chân chó chạy tới bên cạnh phụ hoàng nó xum xoe, nó vừa cười ha ha, vừa lùi rất nha ra hướng cửa chính điện cung Khôn Ngọc: "Phụ hoàng, nhi thần đột nhiên nhớ nhi thần còn có rất nhiều bài vở chưa hoàn thành, để tránh cho người mất mặt, nhi thần đi hoàn thành ngay." Nói xong nó xoay người nhanh chân chạy, rất sợ phụ hoàng nó gọi trở lại.
Cảnh đế nhìn ấu tử chạy trốn nhanh như thỏ, trong lòng không nhịn được mà nổi lửa: "Bài vở, từ khi vào học tới nay nó có làm khi nào?" Mặt mũi hắn đã sớm bị nó làm mất hết.
Nguyên Húc nhìn gương mặt biến đen của phụ hoàng nó, mặt cũng không tự nhiên mà co rúm lại. Phải nói khi còn nhỏ Ngũ đệ của nó rất ngoan, hơn nữa lại nhìn giống mẫu hậu sáu, bảy phần, mọi người đều chiều nó. Mãi đến khi vào học, tới trong tay Tam cửu nó, đó là không một ngày yên tĩnh, ngày nào cũng khóc mà về. Nhưng mặc dù mỗi ngày đều vì không hoàn thành bài học mà bị phạt, nó vẫn kiên trì với bản thân, không bao giờ làm bài vở.
Nhớ lúc còn nhỏ tiểu Ngũ còn cầm đùi gà và cá bột nó thích nhất đi hối lộ Tam cửu, nhưng Tam cửu dù cũng thu đùi gà và cá bột, nhưng hình phạt không ít đi chút nào. Trước mười tuổi tiểu Ngũ vẫn luôn mộng tưởng hủy đi thư phòng của Tam cửu, nhưng hiện giờ nó đã mười một tuổi, vẫn không sờ được đến thư phòng của Tam cửu nó.
Thẩm Ngọc Quân ngồi một bên hứng thú nhìn phụ tử bọn họ đấu pháp, trong tay chỉ còn thiếu đ ĩa hạt dưa thôi. Bây giờ tiểu Ngũ chạy, nàng cũng dẹp tâm tư xem náo nhiệt: "Hoàng thượng, người bớt giận, Trúc Vũ cũng chuẩn bị sắp xong rồi, chúng ta dùng bữa trước, người bận đến tận giờ, chắc chắn là đói bụng."
Cảnh đế vỗ vỗ tay Thẩm Ngọc Quân đang đặt trên bàn: "Dùng bữa thôi."
Sau khi một nhà ba người dùng bữa trưa xong, Cảnh đế lập tức dẫn Nguyên Húc về điện Càn Nguyên, Thẩm Ngọc Quân tiễn phụ tử bọn họ đến cửa cung Khôn Ngọc mới dừng lại, nhìn bóng lưng họ rời đi, cuối cùng nàng không kìm được cầm khăn tay che miệng cười.
Sau khi hai phụ tử tới điện Càn Nguyên, Cảnh đế đi thẳng tới ngồi xuống ghế rồng, ra hiệu bằng mắt cho Nguyên Húc đang đứng giữa điện ngồi xuống vị trí của nó.
Nguyên Húc nhìn án thư bên trái phía dưới ngự án, trong lòng có một tia ấm áp, thì ra mặc dù nó không có ở đây, phụ hoàng nó vẫn không dẹp án thư của nó. Nhưng phần ấm áp này sau khi nó ngồi xuống thì đã không còn, biến mất vô ảnh vô tung. Bởi vì nó vừa ngồi xuống, Tiểu Lộ Tử công công đã dời tất cả tấu chương trên ngự án sang án thư của nó.