Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-12-10 23:07:38
Lượt xem: 53

"Nói tỷ tỷ đừng cười muội, gần đây muội ngủ không yên, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải cách hay, nên chuẩn bị điều chế chút hương an thần để dùng." Phùng Yên Nhiên nhận cái hộp trong tay Xảo Quyên rồi mở ra, bên trong toàn chai chai lọ lọ, thật đúng là không ít.

 

"Muội điều chế hương liệu, đây là một việc tinh tế." Thẩm Ngọc Quân cũng nhìn qua nhựa hoa trong hộp.

 

"Tổ tiên của mẫu thân muội là dựa vào hương liệu để lập nghiệp, nhà muội vẫn dùng hương liệu do mẫu thân tự tay điều chế, nhưng muội là người lười nhác, chỉ học được chút da lông, điều chế hương liệu đơn giản. Nếu không phải gần đây mãi không yên, muội cũng lười đụng đến mấy thứ này." Phùng Yên Nhiên nói đến đây lại có chút buồn bã.

 

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, tuy trong lòng dậy sóng, nhưng sắc mặt không hề thay đổi: "Phùng phu nhân thật là một người vô cùng tao nhã. Trong hậu viện của ta có vài nhánh hồng mai, thứ này vào đông sẽ tàn mất, nhìn rất đáng tiếc, vốn muốn lấy ít cánh hoa để điều chế chút mai hương, không biết muội có cách nào không?"

 

"Tỷ tỷ không nói sớm với muội, hôm nay mẫu thân muội đến thăm, muội sẽ hỏi bà ấy phương pháp." Phùng Yên Nhiên hơi cau mày: "Nhưng điều chế mai hương cũng đơn giản, có điều muốn điều chế ra mai hương cực tốt cũng không dễ."

 

"Lời này là như thế nào?" Thẩm Ngọc Quân giống như vô ý hỏi thăm: "Mai hương còn phân chia tốt xấu sao?"

 

"Là đồ vật thì luôn phân chia tốt xấu, đương nhiên hương liệu cũng có sự phân chia. Có người nói mai hương loại tốt nhất có thể khiến người ngửi được cảm thấy như đang thật sự ở trong rừng mai. Tuy rằng mẫu thân muội điều chế mai hương không thần kỳ như trong truyền thuyết, nhưng cũng là cực tốt." Phùng Yên Nhiên có chút thiên vị nói.

 

"Vẫn còn có bậc kỳ hương này sao!" Thẩm Ngọc Quân nhớ đến nhắc nhở của Phùng Đường thị, lại căn cứ vào lời Phùng Yên Nhiên nói, xem tra Phùng Đường thị biết túy tâm hoa kia có vấn đề. Vậy Lý Uyển nghi kia thì sao, nàng ta biết không?

 

"Nếu như tỷ tỷ không gấp, để muội suy nghĩ xem có cách gì không," Phùng Yên Nhiên nói. Hiếm khi Thẩm Ngọc Quân xin nàng giúp, nàng cũng thật lòng muốn giúp đỡ, tất nhiên sẽ không làm qua loa cho xong.

 

"Cái này cũng không gấp, hơn nữa hồng mai năm ngoái cũng sắp tàn hết, muốn điều chế cũng là chuyện cuối năm nay." Thẩm Ngọc Quân mỉm cười nói: "Nhìn muội lên tinh thần như vậy, ta an tâm rồi. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ta về trước đây, ngày khác trở lại thăm muội."

 

"Được, muội tiễn tỷ tỷ."

 

Bên này hai người tỷ muội tình thâm, trong cung Trọng Hoa bên kia, Tiền Lạc Tích nghe nói Thẩm Ngọc Quân đến cung Lưu Vân thăm Phùng Yên Nhiên thì không hài lòng rồi, Mấy ngày nay nàng ta dùng nhiều bạc sai khiến quản sự của Ngự Thiện phòng bảo hắn chăm sóc thật tốt cho Phùng Yên Nhiên, không ngờ Thẩm Ngọc Quân vừa đi thì quản sự kia lại trở mặt.

 

"Đều là nô tài không có phẩm chất!" Tiền Lạc Tích nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhận bạc cũng không dám làm. Bọn chúng cho rằng bạc của bổn tiểu chủ dễ nhận như vậy sao?"

 

"Tiểu chủ, hiện tại người không đáng phải tức giận với đám tiểu nhân này. Tức giận hại người, người phải suy nghĩ đến tiểu Hoàng tử trong bụng." Cát Tường khuyên nhủ. Cũng vì làm nô tài, nên nếu như Tiền Lương đệ xảy ra chuyện không hay, e rằng bọn họ sẽ bị mất đường sống. Cho nên dù không muốn khuyên, Cát Tường không thể không khuyên.

 

"Bổn tiểu chủ biết, không cần ngươi phải lắm miệng," sau khi mang thai, tính tình của Tiền Lạc Tích càng ngày càng không tốt, nàng ta ỷ vào cái bụng nên không có chút cố kỵ nào, nổi tính khí lên: "Tổ yến của bổn tiểu chủ xong chưa, lúc nào rồi mà còn chưa đưa lên?"

 

"Vâng, nô tỳ đi ngay đây ạ." Cát Tường nghe vậy, nhanh chóng đi thu xếp.

 

"Như Ý, ngươi đi hỏi thăm thử hiện giờ Hoàng thượng đang ở đâu? Ngày thường triều chính bận rộn cũng không tính, bây giờ ngay cả đầu năm mới cũng không thấy bóng dáng." Tiền Lạc Tích nói đến đây thì tức giận, sao Hoàng thượng không hề quan tâm gì đến nàng ta? Tốt xấu gì trong bụng nàng ta còn đang ôm Hoàng tử của hắn đây.

 

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Bây giờ với tính tình này của chủ tử, Như Ý không dám dây dưa, chỉ sợ không may trêu vào nàng ta, đoán chừng nàng không c.h.ế.t cũng sẽ bị lột một lớp da.

 

Thẩm Ngọc Quân còn chưa về đến Thiêm Hi lâu đã gặp Lai Thọ: "Ngươi gấp gáp hoảng hốt như vậy làm gì?"

 

"Tiểu chủ, người mau về đi, Hoàng thượng đang ở trong cung chờ." Lai Thọ thở hổn hển nói: "Đã tới lâu rồi, cũng không cho người đi tìm người, cũng may Đặng công công yểm trợ cho nô tài, bảo nô tài nhanh tìm người về."

 

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, bỗng chốc ngây người, sao Hoàng thượng lại đến? Nhưng thời gian gấp gáp, nàng khôi phục tinh thần, nhanh chóng trở về.

 

Lúc Thẩm Ngọc Quân chạy về đến Thiêm Hi lâu đã thở hổn hển, nàng bình ổn lại, chờ hơi thở đều đặn mới đi vào phòng. Sau khi vào phòng, Thẩm Ngọc Quân thấy Cảnh đế chỉ mặc một bộ thường phục bằng gấm màu tím, cởi giày ngồi trên giường, dựa vào gối mền, trong tay cầm lật quyển “Đại Vũ tứ phương chí” của nàng.

 

Thẩm Ngọc Quân tiến lên hai bước: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường Thẩm Ngọc Quân"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-55.html.]

"Về rồi à."Cảnh đế nghe xong cũng không bỏ quyển sách trong tay xuống, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Trẫm còn tưởng rằng, nàng muốn ăn cơm ở bên ngoài đấy?"

 

"Hoàng thượng thích trêu tần thiếp," Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Phùng Lương viện bị bệnh, tần thiếp qua thăm một chút."

 

"Đứng lên đi," cuối cùng Cảnh đế cũng đặt sách trong tay xuống, nhìn mấy chung trà trên bàn.

 

Thẩm Ngọc Quân cũng là người nhanh nhẹn, vội vàng hiểu ý của Cảnh đế, lập tức tiến lên vài bước, nâng chung trà lên, mở nắp cẩn thận thổi mấy cái mới đưa tới: "Chắc là Hoàng thượng đọc sách lâu rồi, dùng chút nước trà nghỉ ngơi một lát ạ."

 

Cảnh đế không nhận chung trà, cứ để trên tay Thẩm Ngọc Quân, uống liền hai ngụm: "Ừm, không sai, càng ngày càng biết hầu hạ, có tiến bộ, ngồi đi." Cảnh đế vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Thẩm Ngọc Quân ngồi xuống.

 

Thẩm Ngọc Quân cũng không rụt rè, Hoàng thượng bảo ngồi thì ngồi chứ. Nàng đặt chung trà trong tay xuống, dưới sự hầu hạ của Trúc Vân Trúc Vũ cởi áo choàng ra, lại rửa mặt một lúc mới ngồi xuống bên cạnh Cảnh đế.

 

"Các ngươi lui xuống hết đi, chỗ này có ta hầu hạ là được." Thẩm Ngọc Quân thấy Cảnh đế vẫn cứ một mực nhìn nàng, ánh mắt sâu xa, nàng sợ vị này nổi tính tình lên, lại làm ra chuyện gì đó. Đến lúc ấy xấu hổ mất mặt không phải là nàng sao, dù gì bàn về da mặt, nàng không dày như Cảnh đế, có thể không kiêng nể gì, lại còn không ai dám nói.

 

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Thẩm Ngọc Quân lên tiếng: "Hoàng thượng nhìn tần thiếp như vậy làm gì, lẽ nào tần thiếp trở nên xinh đẹp, mê hoặc Hoàng thượng sao?"

 

Cảnh đế nhếch miệng cười: "Lời này cũng chỉ có nàng nói ra khỏi miệng, trẫm là người không hiểu biết như vậy sao? Dáng dấp của nàng ra sao, lòng nàng không tự biết à?"

 

Thẩm Ngọc Quân biết Cảnh đế độc miệng, không ngờ lại độc đến vậy, trong lòng vẫn luôn nói nói thầm không nên tức giận, không nên tức giận, người ngồi trước mặt nàng là Hoàng thượng, nửa đời sau của nàng còn dựa vào hắn: "Hoàng thượng, tần thiếp xấu như người nói vậy sao? Tần thiếp soi gương mỗi ngày, tuy rằng không đủ để hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng đâu có kém mấy." Là nữ nhân, đều sẽ vô cùng để ý đến dung mạo của bản thân, Cảnh đế nói như thế, ngược lại khiến Thẩm Ngọc Quân có chút không tự tin.

 

"Trẫm nói chính là lời thật," Cảnh đế nhìn tiểu nữ nhân mới vừa ngẩng đầu, vẻ mặt này của nàng rất đẹp, bây giờ cúi đầu xuống, trong mắt đều là thổn thức: "Nữ nhân không nghe được lời nói thật." Cảnh đế không nhịn được giơ tay lên khẽ vỗ đầu Thẩm Ngọc Quân.

 

Thẩm Ngọc Quân bị đả kích nghiêm trọng, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói nàng trông như ngọc tuyết đáng yêu, bây giờ Hoàng thượng lại nói nàng dung mạo bình thường: "Rõ ràng trong tiệc trừ tịch lần trước, người còn khen tần thiếp dung sắc tốt mà."

 

"Nghe lời không nghe tâm, lần trước trẫm nói nàng thần sắc tốt. Nàng nhìn thần sắc hôm nay của nàng gọi là tốt được không. Tối hôm qua làm trộm hả? Hốc mắt cũng đen rồi."

 

"Còn không phải hôm nay có việc sao, tối hôm qua ngủ không ngon." Thẩm Ngọc Quân cúi đầu lẩm bẩm.

 

Cảnh đế không muốn nói chuyện với lông xù (ý là tóc chị ý), hắn đưa tay nâng cằm Thẩm Ngọc Quân lên, nhìn cái miệng nhỏ hồng đang bĩu môi, Cảnh đế muốn hôn mấy cái, nếu đã nghĩ như vậy, đương nhiên không phải chỉ là nghĩ mà thôi.

 

Cảnh đế cúi đầu, chuẩn bị hôn lại. Nhưng có người đầu óc cá gỗ g.i.ế.c phong cảnh, Thẩm Ngọc Quân nhận ra được ý tứ của Cảnh đế, tất nhiên là ngửa ra sau: "Hoàng thượng, trời vẫn còn sáng, ban ngày tuyên dâm không tốt."

 

Cảnh đế nhìn bộ dạng không phối hợp của Thẩm Ngọc Quân, cũng có chút không vui: "Hi Đức dung, trẫm nói cho nàng biết một bí mật."

 

Thẩm Ngọc Quân nghe xong vội vã lắc đầu, tay cũng bịt lỗ tai mình lại: "Tần thiếp đa tạ Hoàng thượng tin tưởng, có điều tần thiếp không thích nghe nhất chính là bí mật." Nói thật nực cười, bí mật của Hoàng đế đều là thứ gây mất mạng, sao có thể nghe chứ.

 

"Yên tâm đi, không phải bí mật mất mạng gì đâu," Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân như vậy cũng bị chọc cười, xem như hiểu chuyện: "Tháng sau là đến sinh thần của trẫm rồi, đến lúc đó trẫm định đại phong lục cung, danh sách đại phong vẫn chưa suy nghĩ."

 

Thẩm Ngọc Quân nghe nói không phải là bí mật mất mạng gì, cũng buông lỏng tay một chút, nghe Hoàng thượng nói việc này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý của Hoàng thượng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân dần ửng đỏ.

 

Cảnh đế cũng không vội, chỉ nhìn Thẩm Ngọc Quân, thấy nàng buông tay ra, qua mấy nhịp thở, cắn cắn quai hàm, cuối cùng bàn tay nhỏ nhắn giống như kiến bò, lặng lẽ bò lên bàn tay to đặt một bên của Cảnh đế: "Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi."

 

"Ha ha ha... Hi Đức dung, nàng đúng là rất được lòng trẫm."

 

Thẩm Ngọc Quân xấu hổ đến mức muốn trốn đi cho rồi, nhưng lại nhớ đến danh sách đại phong Hoàng thượng còn chưa nghĩ xong kia, nàng bèn không chút do dự kiên trì đến cùng: "Hoàng thượng, tần thiếp hầu hạ người." Thẩm Ngọc Quân xuống giường, sau khi mang giày vào cho Cảnh đế thì kéo hắn vào nội thất.

 

Loading...