Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-12-11 05:38:50
Lượt xem: 43

Thẩm Ngọc Quân cảm thấy thời gian gần đây trôi qua hơi nhanh, sáng sớm vừa mở mắt chỉnh đốn xong phải đến cung Cảnh Nhân thỉnh an Hoàng hậu, sau khi thỉnh an xong trở về cung của mình thì chính là ăn ngủ ngủ ăn, quan trọng hơi là luôn có cảm giác ngủ mãi không tỉnh.

 

"Cúm xuân này thật là không được," Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường, xuyên qua ô cửa sổ nhìn ra trời đen bên ngoài: "Một buổi chiều lại trôi qua."

 

Trúc Vũ nghe chủ tử nói vậy thì không nhịn được mà giơ tay lên tính thời gian: "Kỳ kinh của tiểu chủ đã muộn mấy ngày, người hơi mệt cũng là chuyện đương nhiên." Thật ra trong lòng nàng còn có một suy đoán không dám nói, dù sao nếu như không đúng, vậy chẳng phải vô duyên vô cớ tạo thêm áp lực cho chủ tử nhà mình.

 

"Bữa tối ăn gì?" Thẩm Ngọc Quân không định tiếp tục ngồi trên giường, chủ yếu là nàng hơi đói bụng.

 

"Bẩm tiểu chủ, tối nay có cá trân châu hoa quế người thích ăn nhất," Trúc Vũ hầu hạ Thẩm Ngọc Quân đứng dậy: "Thu Cúc thấy gần đây người ăn uống được, hôm nay cố ý chi một ít bạc mua gà ác về, nói là muốn hầm canh cho người."

 

Thẩm Ngọc Quân không biết gần đây bị làm sao, vừa nhắc tới ăn đã chảy nước miếng: "Vẫn là Thu Cúc hiểu ta, biết dạo này ta muốn ăn thịt, ha ha..."

 

Trước đây Trúc Vũ chưa nghĩ theo hướng kia còn tốt, giờ nghĩ theo chiều hướng đó thì cảm thấy chuyện này không ổn. Không được, cho dù là đúng hay không, mấy ngày tới nàng phải quan sát kỹ hơn: "Tiểu chủ muốn ăn gì thì thông báo với nô tỳ một tiếng, trong tay chúng ta không thiếu bạc, không cần phải để mình bị thiếu thốn."

 

"Ừ, ta biết rồi." Thẩm Ngọc Quân tự giễu: "Không ngờ vậy mà ta lại càng ngày càng tham ăn, đúng là cuộc sống quá nhàn rỗi."

 

Thẩm Ngọc Quân rửa mặt xong thì ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa. Trúc Vũ không cho cung nhân khác đụng tay, tự nàng hầu hạ chủ tự dùng bữa.

 

"Hay là cứ để bọn họ làm," Thẩm Ngọc Quân thấy Trúc Vũ bận rộn chia thức ăn cho mình bèn mở miệng: "Ngươi cũng xuống dùng bữa đi.”

 

"Nô tỳ vẫn chưa đói, trước đây chủ tử ở khuê phòng đều do nô tỳ và Trúc Vân hầu hạ dùng bữa, bây giờ sao lại không quen, xem ra sau này vẫn nên để nô tỳ tự tay hầu hạ người dùng bữa mới được." Trúc Vũ vừa gắp đồ ăn cho chủ tứ vừa nói.

 

"Ta chỉ sợ ngươi bị đói thôi, không ngờ ngươi lại nói nhiều như vậy," Thẩm Ngọc Quân ngoài miệng thì nói chuyện nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn.

 

Ăn xong bữa cơm, chính Thẩm Ngọc Quân cũng không thể tin được. Vậy mà nàng lại ăn hai chén cơm, cộng thêm nữa bàn đồ ăn. Nàng cảm thấy mặt hơi nóng lên, cứ như vậy có thể béo c.h.ế.t hay không?

 

Trúc Vũ cũng sợ, gần đây nàng chỉ cho là chủ tử nàng ăn uống tốt, bây giờ xem ra không chỉ là ăn uống tốt, thực sự là ăn uống thêm rất nhiều. Không được, đợi mấy ngày nữa nếu nguyệt sự của tiểu chủ còn chưa đến, nàng phải đến viện Thái Y tìm Thành lão thái y xem mạch cho chủ tử nhà nàng, chuyện này không thể qua loa được.

 

Qua thêm hai ngày, Trúc Vũ còn chưa đi viện Thái Y tìm Thành lão thái y, buổi sáng lúc thỉnh an Hoàng hậu, Lệ Phi bị choáng ở cung Cảnh Nhân, thái y chẩn mạch, Lệ Phi có thai.

 

Lúc đó Hoàng hậu đứng bên cạnh sắc mặt cứng lại: "Ngươi nói cái gì, Lệ Phi có tin vui?" Hoàng hậu cảm thấy nhất định là nàng nghe nhầm, sao Lệ Phi có thể có thai được?

 

Đức phi nhìn Lệ Phi sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, nhoẻn miệng cười: "Vậy thì phải chúc mừng Lệ Phi rồi." Nàng thật đúng là tốt số, đã nhiều năm như vậy, không ngờ lại còn để cho nàng mang thai.

 

Ngược lại Thục phi không có biểu hiện gì, chỉ có tay cầm khăn nắm chặt lại, có điều qua một lát đã bình tĩnh lại: "Lệ Phi muội muội hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, hiện giờ có thai, thật là khiến tỷ muội chúng ta ghen tị."

 

Thiên điện chỉ có mấy chủ tử các nàng, khi Lệ Phi té xỉu, các phi tần khác đã được Hoàng hậu cho giải tán.

 

Lệ Phi cũng tỉnh lại: "Ôi... Ta làm sao vậy?" Nàng đưa tay xoa trán, mắt đầy nghi hoặc mà quan sát chung quanh: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ bị sao vậy ạ?"

 

Hoàng hậu dù có không thoải mái thế nào đi nữa thì trên mặt vẫn treo sự vui mừng: "Phải chúc mừng ngươi, thái y nói ngươi đã có tin vui hơn một tháng."

 

Tay xoa trán ngừng lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Nương... Nương nương, ngài nói gì?"

 

"Ngươi có thai," Hoàng hậu cười, lại nói một câu.

 

"Ta có thai, thần thiếp có thai," Lệ Phi nói, nước mắt lăn xuống: "Thần thiếp có thai," trong miệng vẫn luôn nhắc mãi những lời này, đột nhiên lại có chút không tin: "Nương nương, ngài nói thật chứ?"

 

"Là thật," Hoàng hậu thấy Lệ Phi như vậy trong lòng cũng không dễ chịu gì, nàng hiểu cảm nhận của Lệ Phi, nếu như nàng có thai thì cũng sẽ như vậy: "Đây là chuyện vui, sao ngươi lại khóc?"

 

Đức phi nhìn dáng vẻ của Lệ Phi thì nhớ đến năm đó lúc nàng có tin vui, cảnh đời đổi dời, trong ký ức nàng vẫn còn mới mẻ: "Đứa bé trong bụng ngươi mới hơn một tháng, bản thân ngươi phải chú ý một chút."

 

"Đa tạ Đức phi tỷ tỷ nhắc nhở," dưới sự hầu hạ của Thường ma ma, Lệ Phi lau tay lau mặt: "Thần thiếp không có tiền đồ, làm có các tỷ tỷ chê cười rồi."

 

"Không sao," Thục phi dịu dàng cười: "Hoàng hậu nương nương vừa sai người báo tin vui cho Hoàng thượng, chắc hẳn lát nữa Hoàng thượng sẽ đến."

 

Thục phi vừa dứt lời, chợt nghe thái giám thủ vệ bên ngoài ngâm: "Hoàng thượng giá lâm!"

 

Cảnh đế đoán mấy ngày này Lệ Phi sẽ có hành động, không ngờ hôm nay hắn vừa mới hạ triều, cung nhân cung Cảnh Nhân đã đến điện Càn Nguyên. Hắn lập tức đến đây, trên mặt là vẻ hưng phấn: "Ái phi, đúng là làm cho trẫm vui mừng."

 

"Hoàng thượng," một tiếng này của Lệ Phi vô cùng kiều mị, uyển chuyển kéo dài, tràn đầy nhu tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-80.html.]

 

"Nàng rất giỏi," Cảnh đế ngồi ở mép giường: "Trẫm nên thưởng cho nàng gì đây?"

 

Lệ Phi không coi ai ra gì mà dựa vào Cảnh đế: "Thần thiếp không cần Hoàng thượng thưởng, có thể vì Hoàng thượng sinh con nối dõi là phúc khí của thần thiếp."

 

Cảnh đế nhìn dáng vẻ mảnh mai không xương của Lệ Phi, cười phá lên: "Tình ý của ái phi, trẫm hiểu, nhưng trẫm cũng không thể khiến nàng ấm ức. Như vậy đi, chờ sau khi nàng sinh hoàng nhi, trẫm phong nàng làm Quý phi, thế nào, vui chứ?"

 

Cảnh đế vừa nói ra lời này, Hoàng hậu và Thục phi đứng bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt. Ngay cả Đức phi cũng mang gương mặt châm chọc, dáng vẻ lẳng lơ này của Lý thị, cũng xứng làm Quý phi ư?

 

"Vậy thần thiếp cám ơn Hoàng thượng trước, thần thiếp nhất định sẽ sinh cho Hoàng thượng một Hoàng tử khỏe mạnh." Sự vui mừng trên mặt Lệ Phi không hề che giấu.

 

"Chỉ có nàng hiểu tâm ý của trẫm nhất," Cảnh đế dùng sức ngăn vai của Lệ Phi lại.

 

Trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân đang đi dạo trong vườn, Tiểu Đặng Tử chạy tới báo: "Tiểu chủ, Lệ Phi nương nương có thai."

 

Thẩm Ngọc Quân thấy Lệ Phi té xỉu, nhưng không ngờ nàng ta lại có thai, nàng bắt đầu tính toán: "Bao lâu rồi?"

 

"Nghe nói là hơn một tháng."

 

Tính một hồi Thẩm Ngọc Quân liền dừng lại, chẳng phải là buổi tối đó, không thể nào đâu? Nghĩ tới đây, Thẩm Ngọc Quân không đi dạo nữa, vội vàng đi nhanh về về, còn nhân tiện ra lệnh cho Tiểu Đặng Tử: "Gọi tất cả các cung nhân đến đây."

 

Trúc Vũ nhìn dáng vẻ sải bước của tiểu chủ nhà nàng, tim sắp nhảy ra ngoài: "Tiểu chủ, người chậm một chút... Chậm một chút..."

 

"Ngươi nhanh lên," Thẩm Ngọc Quân dừng lại, xoay người vẫy vẫy tay với nàng: "Ngươi nhanh lên một chút, ta có chuyện muốn phân phó."

 

"Chuyện gì ạ, cũng không vội trong chốc lát được," Trúc Vũ theo sau kéo cánh tay chủ tử.

 

Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, nhìn cung nhân đang quỳ bên dưới: "Thời gian này không có chuyện gì thì đừng tùy ý ra ngoài, có chuyện gì cũng phải lập tức báo lên, biết chưa?"

 

"Nô tài (nô tỳ) cẩn tuân chỉ thị của chủ tử," các cung nhân tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết chủ tử mình là người cẩn thận.

 

Trúc Vân thấy các cung nhân đã lui xuống, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tiểu chủ, cái thai của Lệ Phi..."

 

Thẩm Ngọc Quân quay đầu trừng mắt nhìn nàng: "Biết trong lòng là được rồi."

 

Trúc Vân vội ngậm chặt miệng, liên tục gật đầu.

 

"Thời gian này các ngươi trông người kỹ cho ta, nhất thiết đừng để bọn họ dính đến Thúy Vi cung," Thẩm Ngọc Quân càng nghĩ càng cảm thấy Lệ Phi to gan, dám làm ra chuyện không đứng đắn như thế. E là Hoàng thượng đã biết, chỉ không biết tiếp theo Hoàng thượng muốn làm gì? Có điều, dù thế nào đi nữa, nàng đều phải cách xa Lệ Phi.

 

...

 

Lệ Phi cũng đã về đến cung Thúy Vi, Thường ma ma hầu hạ nằm lên giường.

 

"Nương nương không vui sao?" Thường ma ma thấy từ khi vào cung Thúy Vi mặt chủ tử đã không còn ý cười, cuối cùng lên tiếng hỏi.

 

"Vui cái gì?" Lệ Phi không cam lòng: "Lời Hoàng thượng nói rất vừa lòng, nhưng có điều kiện. Chỉ e Hoàng thượng..."

 

"Nương nương đừng nghĩ nhiều, nô tỳ thấy Hoàng thượng thật sự vui vẻ."

 

"Vui vẻ? Nếu đúng là vui vẻ, Hoàng thượng nên lập tức phong bổn cung làm Quý phi, mà không phải chờ bổn cung sinh con mới phong," Lệ Phi nghĩ vậy lập tức thở dốc: "Ngươi xem mấy người trước kia, có ai không phải mới mang thai đã được tấn phong, tại sao đến lượt bổn cung lại khác?"

 

Thường ma ma thở dài: "Nương nương vẫn nên giữ gìn thân thể mới quan trọng.

 

"Hừ..." Lệ Phi hừ cười một tiếng: "Bổn cung cho rằng, chỉ cần bổn cung có thai, Hoàng thượng sẽ tấn vị cho bổn cung, không với tới Quý phi, Hiền phi cũng được. Bây giờ nghĩ lại, đều là chuyện cười." Tâm tư của Hoàng thượng, ai có thể hiểu được?

 

Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế chắp tay sau lưng đứng dưới tấm biển "Chính đại quang minh". Lộ công công bước tới bẩm báo: "Hoàng thượng, Thành Lục Vị của Thái Y viện đã chẩn đoán chính xác, Hi Quý nghi có tin vui."

 

"Bảo ông ta ngày mai lại đến Chiêu Dương cung bắt mạch bình an," Cảnh đế trầm giọng nói: "Có thể dựa vào bóng của Lệ Phi hay không, phải dựa vào bản thân nàng."

 

"Vâng," Lộ công công cảm thấy dựa vào tính tình của Hi Quý nghi, nàng chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội lần này, dù sao Lệ Phi cũng gây chú ý hơn nàng.

 

Loading...