Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-12-11 05:49:27
Lượt xem: 43

Trúc Vũ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của chủ tử, khóe miệng mất tự nhiên mà co rúm lại, thật sự là chủ tử nhà mình từ sau khi mang thai, không chỉ càng ngày càng tham ăn, mà còn càng ngày càng lười. Lần trước chủ tử nhà nàng có động bút sao chép kinh Phật, mặc dù đột nhiên nổi hứng, nhưng vẫn có chép một ít. Lại nhìn lúc này chủ tử nhà nàng ngay cả lật sách cũng lười. Bây giờ nàng lo lắng sau này tính tình tiểu chủ tử có giống với chủ tử nhà nàng không, nàng thật sự hy vọng tiểu chủ tử giống Hoàng thượng nhiều hơn một chút.

 

Hôm nay Cảnh đế bận rộn chính sự đến giờ dậu, gọi Tiểu Lộ Tử hỏi: "Bên chỗ Lệ Phi còn ầm ĩ không?" Chuyện ban ngày ở cung Thúy Vi hắn cũng biết, thái y làm không sai, mượn cớ so với Liễu thị lần trước rất hay.

 

Lộ công công biết Hoàng thượng muốn hỏi việc này, cho nên vẫn luôn cho người quan sát cung Thúy Vi: "Bẩm Hoàng thượng, hiện tại Lệ Phi đã yên tĩnh, thái y cho thêm ít thuốc trấn tĩnh an thần." Đâu chỉ một ít, hôm nay hắn lại quan tâm đến viện Thái Y, để cho bọn họ an tâm hơn, chỉ cần có thể đảm bảo Lệ Phi không làm ầm ĩ là được.

 

Cảnh đế gật đầu: "Làm không tệ."

 

Lộ công công cảm thấy trực giác của Lệ Phi vẫn rất chuẩn, nhưng lại hơi ngu xuẩn. Sao nàng ta lại nghĩ là thái ý muốn hại nàng ta nhỉ? Thái y đều rất bận rộn, nào có rảnh rỗi đi hại nàng ta chứ. Nếu nàng ta lấy tâm tư hại người của mình chuyển lên vấn đề này một chút, phỏng chừng nàng ta đã sớm không dám la lối nữa: "Hoàng thượng, Lệ Phi kia cơ bản đã tắt," Lộ công công nghĩ tới tin tức ám tử mới truyền đến, nếp nhăn trên trán cũng sâu thêm một chút: "Có điều, Thục phi kia ước chừng muống động đến Hứa Quý nghi và Dương thị." Hết chuyện này đến chuyện khác, thật đúng là không dứt chuyện.

 

"Bình thường thôi," Cảnh đế dựa vào ghế rồng, một tay đặt trên ngự án: "Nguyên An đã năm tuổi, sinh thần của trước của trẫm lại tấn vị cho Hứa thị, nàng có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã xem như rất khá rồi." Nhưng Thục phi cũng không thể thông minh bằng Đức phi, Nguyên An đã năm tuổi, tư chất thế nào, trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ. Nếu Nguyên An thật sự được hắn lập trữ, cũng sẽ không để nuôi bên cạnh Thục phi đến năm tuổi. Trữ quân của hắn sẽ không lớn lên trong tay nữ nhân.

 

Có đôi khi Lộ công công thật sự thấy đám nữ nhân hậu cung kia của Hoàng thượng đúng là đều tự cho mình thông minh, nói Thục phi này đi, Đại Hoàng tử đã năm tuổi, còn nuôi bên người nàng ta, nàng ta chưa từng suy nghĩ đến thái độ của Hoàng thượng đối với Đại Hoàng tử sao?

 

Hoàng thượng cũng không phải là loại quân vương không nhìn ra nhi tử giỏi. Hoàng thượng rất có dã tâm, nhưng vô cùng sáng suốt, Trữ quân mà hắn muốn nhất định phải dũng khí hậu sinh khả úy. Thục phi chỉ thấy Đại Hoàng tử là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng, lại không thấy Hoàng thượng căn bản là không có kỳ vọng gì đối với Đại Hoàng tử, chẳng lẽ đây là người ngoài cuộc thì tỉnh táo ư?

 

Lộ công công thấy trên mặt Hoàng thượng không có nét không vui gì, bèn nói tiếp: "Hoàng thượng, hôm nay người nghỉ ở Càn Nguyên điện, hay là đến chỗ vị tiểu chủ nào ạ?"

 

Cảnh đế dừng một lúc: "Đi Chiêu Dương cung, cũng đã lâu trẫm không thăm Hi Tu nghi," hắn vậy mà lại nhớ có người từng nói mười ngày nửa tháng không thấy hắn thì sẽ nhớ nhà, không biết cô gái nhỏ kia bây giờ đang làm gì, có đang nhớ nhà hay không?

 

Lộ công công âm thầm trợn mắt trong lòng, không phải ngày hôm qua mới gặp vị kia sao?

 

Cảnh đế đến cung Chiêu Dương vẫn giữ tác phong trước sau như một của hắn, không cần ngâm xướng cũng không cần dẫn đường, tự hắn quen cửa quen nẻo đi vào.

 

Đi vào phòng, Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân đang nhắm mắt lại, gương mặt hưởng thụ, nàng bảo nha hoàn Trúc Vũ đứng bên cạnh nhỏ giọng đọc cái gì đó.

 

Còn nói là nhớ nhà đấy, lần trước không phải là nàng lừa hắn đó chứ? Nhìn dáng vẻ cong cong khoé miệng kia của nàng cũng biết là rất thoải mái.

 

Cảnh đế đột nhiên đi vào, hơn nữa hắn còn cố ý thả nhẹ bước chân. Hắn đứng trong phòng khoảng mấy nhịp thở mới có người chú ý tới hắn, nhưng người nó bị ánh mắt của hắn dọa sợ, đành đứng ngay ngắn tại chỗ, động cũng không dám động, nếu không phải vì người sống phải thở, e là nàng có thể ngay cả thở cũng không dám.

 

Lại qua mấy nhịp thở, Trúc Vũ vừa lúc đọc xong một trang, chuẩn bị lật sách, dư quang khóe mắt đảo qua, sách rơi xuống đất: "Hoàng thượng cát tường," nói xong, ngay cả đầu nàng cũng không dám ngẩng lên.

 

Một khắc trước bên tai Thẩm Ngọc Quân còn nghe Trúc Vũ nhỏ nhẹ chậm rãi đọc, bây giờ lại đột nhiên toát ra câu "Hoàng thượng cát thường," nàng bỗng chốc mở hai mắt ra, lộn nhào xuống đất, hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

 

Có thể nói là Cảnh đế bị động tác xuống tháp vừa rồi của Thẩm Ngọc Quân làm cho hoảng sợ. Hắn chưa từng thấy một phi tử có thai lại nhào xuống tháp như thế: "Thân thủ không tệ nhỉ, có thể so với Hầu vương trên núi Từ Vân rồi đó."

 

Thẩm Ngọc Quân căn bản là không hề chú ý tới vừa nãy mình xuống tháp như thế nào: "Vâng?"

 

Cảnh đế nhìn gương mặt ngốc nghếch của nàng, thật sự cảm thấy hắn đang lãng phí miệng lưỡi: "Đứng lên đi."

 

Thẩm Ngọc Quân có hơi khó hiểu, nàng thật không biết tại sao Hoàng thượng lại nói như vậy: "Sao Hoàng thượng lại đến ạ?"

 

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi câu này, Cảnh đế không nhịn được mà trừng mắt liếc Thẩm Ngọc Quân: "Trẫm đến xem nàng có nhớ nhà không?"

 

Vừa nghe lời này, Thẩm Ngọc Quân bắt đầu pha trò: "Thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng có thần thiếp, lời thần thiếp nói lần trước, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ kỹ, thật tốt quá," đang nói, nàng bám lên cánh tay Cảnh đế, còn nhẹ nhàng lắc lắc như đang nũng nịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-97.html.]

 

Cảnh đế cũng không để ý tới nàng, rút cánh tay ra khỏi lòng nàng, vẫn đi tới bên tháp, nháy mắt với Tiểu Lộ Tử bên cạnh. Lộ công công vội vàng đi đến hầu hạ Cảnh đế lên tháp, sau đó lui sang một bên.

 

Cảnh đế dựa vào gối mềm như Thẩm Ngọc Quân mới dựa, đôi mắt nhìn về phía Trúc Vũ đang đứng một bên: "Đọc tiếp đi."

 

Trúc Vũ hơi cứng người, có điều dù sao mạng vẫn rất quan trọng, nghe Hoàng thượng phân phó thì lập tức nhặt cuốn sách trên đất lên, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên.

 

Thẩm Ngọc Quân bẹp bẹp miệng, thấy Hoàng thượng không hề có ý định để ý tới nàng. Nàng khẽ thở dài một hơi, dẫu cái miệng nhỏ lên, chầm chậm chuyển tới bên cạnh tháp, đầu tiên là ngồi một lát, thấy Cảnh đế đã nhắm mắt, Thẩm Ngọc Quân đùa với ngón tay một hồi, cuối cùng không nhịn được, bèn tự mình trèo lên tháp, tự mình sát lại gần Cảnh đế, ôm cánh tay hắn, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, đôi mắt nhắm chặt.

 

Vào lúc Thẩm Ngọc Quân tựa đầu vào n.g.ự.c Cảnh đế, khóe miệng hắn cong lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

 

Khoảng nửa canh giờ sau, Cảnh đế mới tha cho Trúc Vũ, xua xua tay cho cung nhân hầu hạ trong phòng lui xuống. Lúc trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, Cảnh đế cho rằng có lẽ Thẩm Ngọc Quân sẽ nói với hắn vài câu xin tha thứ, kết quả hắn đợi hồi lâu, cô gái nhỏ trong lòng cứ thế không nhúc nhích. Cảnh đế không nhịn được mở mắt ra nhìn thử, nhìn một lúc lâu vẫn không cử động, lúc này hắn mới biết, hóa ra cô gái nhỏ này tự ngủ rồi.

 

Cảnh đế bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng nghĩ tức giận với một thai phụ thì không đáng.

 

Thẩm Ngọc Quân được Cảnh đế ôm về giường, vậy mà vừa dính lên giường nàng đã tỉnh, mở to đôi mắt hoa đào đang mơ màng, cứ như vậy mà nhìn Cảnh đế, qua một lúc lâu mới có phản ứng. Thẩm Ngọc Quân cuống cuồng vội vàng thỉnh an Cảnh đế: "Hoàng thượng cát tường."

 

Cảnh đế trừng mắt liếc nàng: "Nàng sống yên ổn một chút, trẫm sẽ cát tường," nói xong hắn tự mình lên giường, đưa lưng về phía Thẩm Ngọc Quân chuẩn bị ngủ.

 

Thẩm Ngọc Quân nghĩ đêm nay nhất định là phạm vào thái tuế, làm cái gì cũng không thuận lợi: "Hoàng thượng, có phải người giận không?"

 

Cảnh đế không thèm để ý tới nàng, Thẩm Ngọc Quân thở dài một hơi, bắt đầu nói: "Gần đây thần thiếp thật sự quá mệt mỏi. Hoàng thượng, người có biết không? Thần thiếp lo lắng sợ hãi gần một tháng rồi."

 

"Nàng sợ Lệ Phi sao?" Rốt cuộc Cảnh đế cũng lên tiếng.

 

Thẩm Ngọc Quân biết trong lòng Hoàng thượng rất rõ, trong hậu cung e là không có chuyện gì có thể giấu được Hoàng thượng, cho nên ở trước mặt Hoàng thượng nàng căn bản không dám nói dối: "Thần thiếp đúng là sợ Lệ Phi, dù sao Lệ Phi không giống với Dương Thư Hoa và Tiền Lạc Tích. Tuy rằng trước đây thần thiếp đã từng nói với người, thần thiếp không gây chuyện, cũng không sợ chuyện gì, nhưng khi thật sự có chuyện xảy ra, thần thiếp vẫn sẽ rất sợ. Hoàng thượng, ngày hôm qua lúc thần thiếp và Lệ Phi ở bên hồ, thần thiếp chỉ sợ Lệ Phi sẽ tự mình nhảy xuống. Cũng may, Lệ Phi muốn kéo thần thiếp cùng xuống..."

 

Thẩm Ngọc Quân còn chưa nói hết, Cảnh đế đã nở nụ cười: "Vậy đúng là Lệ Phi không may."

 

"Đúng ạ," trong lời nói của Thẩm Ngọc Quân còn mang theo chút tung tăng: "Chắc hẳn Lệ Phi đã quên nhà mẹ đẻ thần thiếp xuất thân nhà võ, tuy thần thiếp là nữ nhi nhưng vẫn tai nghe mắt quen học một ít quyền cước. Hơn nữa Lệ Phi là người Giang Nam, dáng người nhỏ xinh, thần thiếp còn cao hơn nàng ta nửa cái đầu."

 

Lúc này Cảnh đế cũng thở dài, sao đó xoay người, nhìn về phía nàng: "Nếu hôm qua Lệ Phi tự mình nhảy xuống, vậy nàng làm sao?"

 

Thẩm Ngọc Quân không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là trở về Chiêu Dương cung, chính nàng ta tìm chết, ai có thể cản được."

 

Cảnh đế thấy nàng trả lời không chút do dự, bèn hỏi: "Nàng không nghĩ rằng nên cứu nàng ta sao?"

 

Thẩm Ngọc Quân cũng nhìn về phía Hoàng thượng, đây là lần đầu tiên nhìn kỹ Hoàng thượng, ở khoảng cách gần như vậy, có điều lúc này nàng cũng không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt: "Hoàng thượng, có một số người không cứu được, người tìm c.h.ế.t là một trong số đó. Thần thiếp coi thường nhất chính là loại người tìm đến cái chết. Trên đời có rất nhiều khổ sở, nhưng con kiến hôi còn sống tạm bợ, huống chi Lệ Phi nương nương không bệnh không tai, trong cung ăn ngon mặc đẹp, có lý do gì mà không sống nổi, muốn đi tìm cái chết?"

 

Cảnh đế nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân: "Nàng nói rất đúng, an tâm đi, sau nàng nàng ta sẽ không rảnh rỗi để tính toán nàng đâu."

 

Thẩm Ngọc Quân nhìn Cảnh đế, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, lời nói lần đó của thần thiếp là thật, chỉ cần các nàng không đến trêu chọc thần thiếp, dù là các nàng g.i.ế.c người phóng lửa, thần thiếp có thể làm lơ. Nhưng một khi các nàng trêu chọc thần thiếp đến mức thần thiếp không thể nhịn được, thần thiếp cũng sẽ không nhịn nữa."

 

Cảnh đế nhìn Thẩm Ngọc Quân, nét mặt cũng nghiêm túc, hắn nói: "Thật ra từ trước đến nay nàng không cần phải nhịn, nàng cứ việc ra tay, giữ lại khẩu khí là được."

 

Loading...