Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỷ Tân Nương - Chương 149: T.h.ị.t N.g.ư.ờ.i, Mỹ Mạo (1)

Cập nhật lúc: 2024-04-22 23:15:45
Lượt xem: 342

Đặc biệt là năm ngón tay hằn trên mặt Phỉ Phỉ rất rõ ràng, có lẽ là vừa bị tát.

“Hu hu hu, anh nói lời không giữ lời, có c.h.ế.t cũng không được yên đâu.” Phỉ Phỉ thất thểu vừa đi vừa khóc thút thít.

Tôi sớm đã đoán ra, Đại Ngốc chỉ muốn chơi bời với Phỉ Phỉ, sẽ không thả cô ấy ra đâu. Nếu như không g.i.ế.t người diệt khẩu, chuyện này bị đồn ra ngoài kết quả như thế nào trong lòng bọn họ rõ hơn ai hết.

“Vào trong!” Giọng nói này hình như là của phụ nữ còn mang theo một chút ma mị quyến rũ.

Không cần đoán cũng biết là Lưu Mị Nhi, cô ta cũng ở đây. Phải rồi, tối hôm đó tôi nghe được bọn họ nói chuyện, Lưu Mị Nhi sớm đã là người phụ nữ của Đại ngốc.

Trước đây bọn họ là cố ý diễn trò trước mặt tôi. Lưu Mị Nhi uốn éo dáng người thanh tú đi đằng sau Phỉ Phỉ. Đại Ngốc cụp đầu xuống tỏ vẻ sợ hãi.

Vừa nhìn đã biết đây là hình tượng điển hình của người đàn ông sợ vợ, chắc lúc hành sự đã bị Lưu Mị Nhi bắt quả tang.

Lưu Mị Nhi túm tóc Phỉ Phỉ hung hăng trực tiếp ấn đầu cô ấy lên bàn. Phỉ Phỉ một tay giữ chăn trên người một tay liều mạng vùng vẫy phản kháng nhưng không có tác dụng.

Đại Ngốc đứng một bên nhìn thấy cảnh này không dám hé răng một lời.

“Cô làm cái gì vậy, thả cô ấy ra.” Tôi thực sự không nhịn nổi nữa. Phỉ Phỉ là tự làm tự chịu, nhưng thấy cô ấy chịu sỉ nhục như vậy tôi cũng không nỡ.

Lưu Mị Nhi dùng lực đẩy Phỉ Phỉ qua một bên, khom người nhìn tôi cười.

Nhìn không còn chưa đủ, cô ta giơ bàn tay thon dài trắng nõn của mình ra vuốt má tôi khiến tôi nổi hết da gà.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi lê thân về phía sau, cô ta lại càng tiến tới, cảm giác đôi môi đỏ mọng kia sắp dán lên mặt tôi.

Cô ta mở miệng đầu lưỡi lướt qua môi nhếch mép cười thâm độc: “Cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi? Đợi minh hôn kết thúc, tôi có thể ă.n t.h.ị.t uống m.á.u anh rồi, chỉ là không còn thú vị nữa.

Ánh mắt của Lưu Mị Nhi nhìn tôi giống như đang nhìn một bữa tối thịnh soạn khiến tôi vã mồ hôi vì sợ.

“Khụ khụ khụ, cô làm cái gì thế?” Dì Liên ho nhẹ đi từ ngoài cửa vào.

Lưu Mị Nhi lúc này mới thu lại dáng vẻ vừa rồi chỉ vào Đại Ngốc không hề khách khí nói với dì Liên: “Thằng con vô dụng của bà mê muội cô ta, lại còn cùng cô ta làm cái chuyện đáng xấu hổ. Tôi chỉ hận không thể l.ộ.t d.a anh ta ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tan-nuong/chuong-149-t-h-i-t-n-g-u-o-i-my-mao-1.html.]

“Cô dám!” Dì Liên hằm hè.

Lưu Mị Nhi dùng tay nghịch lọn tóc của mình, dương dương tự đắc cười: “Tôi có gì mà không dám?”

Khóe mắt dì Liên hơi nheo lại không tiếp tục cùng Lưu Mị Nhi đấu khẩu nữa mà quay sang tôi, nhìn tôi một cái nói: “Thiếu gia, giờ cậu phải đi thay lễ phục rồi. Cậu muốn tự làm hay để chúng tôi giúp?”

Tôi cắn chặt răng lập tức đứng dậy. Nghĩ lại hôm qua Huệ Bình và dì Liên thay quần áo giúp tôi khó chịu thế nào.

Dì Liên thấy tôi đứng dậy thì ra hiệu cho Đại Ngốc tháo dây trói ở tay và chân tôi ra. Tay tôi vì bị trói quá lâu đã hằn lên vết bầm tím.

“Bình Nhi, đưa thiếu gia đi.” Dì Liên nói với Huệ Bình.

Giờ tôi mới phát hiện ra Huệ Bình đứng ở một góc cửa, nghe được chỉ thị của dì Liên liền lập tức đi về phía tôi: “Thiếu gia, đi thôi.”

Tôi cố gắng kìm nén sự phẫn nộ, không ngừng tự nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại không được tùy tiện động tay động chân.

Tôi biết có mật đạo trong phòng bếp, trước đó tôi và Tôn Tử do nhầm lẫn đã đi vào. Huệ Bình mở nắp mật đạo sau đó quay đầu nhìn tôi cười.

“Thiếu gia cậu không phải từng đi vào rồi à?” Huệ Bình nở một nụ cười kỳ dị.

Không ngờ nhất cử nhất động của chúng tôi đều trong tầm mắt của đám người này. Tôi không nói lời nào. Trước đây tôi vẫn ôm hy vọng rằng Huệ Bình có lẽ vẫn là người tốt.

Nhưng với biểu hiện và ánh mắt hiện tại của Huệ Bình, tôi cảm thấy cô ấy ngày càng trở nên xa lạ và quái đản, ngay cả nụ cười cũng trở nên quái dị.

Cô ấy thắp nến sau đó ôn nhu nói tôi theo sau. Tôi cau mày không tình nguyện đi theo sau. Tới nơi mà tất cả các bài vị được đặt trên bàn trước kia đã chuyển lên đại sảnh, giờ nơi này đang treo một bộ hỷ phục tân lang rất cổ.

Huệ Bình cẩn thận tỉ mỉ duỗi cánh tay áo của hỷ phục cho tôi mặc vào. Nhìn bộ hỷ phục ở khoảng cách gần, tôi lập tức bị dọa cho một phen. Trên áo bám một tầng bụi dày, không biết đã để qua bao nhiêu năm rồi.

“Muốn tôi giúp cậu không?” Huệ Bình thấy tôi ngần ngại không động tay thì nhướng mắt lạnh nhạt hỏi.

“Không cần.” Giờ đến cái mạng còn chả giữ nổi, quan tâm gì cái áo có bẩn hay không. Tôi phủi bụi trên bộ hỷ phục, cởi áo khoác ngoài rồi mặc vào.

Thật không ngờ bộ hỷ phục cũ này lại rất vừa với người tôi, mặc lên cảm giác rất thoải mái.

Huệ Bình cúi thấp người kêu tôi nhấc chân lên. Tôi cúi xuống nhìn cô ấy đang lấy giày cho tôi thay vào.

Loading...