Quỷ Tân Nương - Chương 180: Mùi X.á.c C.h.ế.t (2)
Cập nhật lúc: 2024-04-23 17:20:30
Lượt xem: 216
Cậu ta khịt mũi, nét mặt tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi không hề ngửi nhầm, đúng là mùi đó.”
“Hả? Cậu cầm tinh con ch.ó à?” Tôi bắt đầu cáu lên, muốn duy trì khoảng cách nhất định với tên “bị bệnh thần kinh” này.
Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm vào tôi, hơi ho khan một lúc rồi ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, hình như có chuyện bí mật quan trọng nào đó muốn nói với tôi.
Tôi chẳng thèm phản ứng lại tên thần kinh này, cầm đồ rửa mặt của mình lên chuẩn bị đi tắm rửa, nhưng tôi lại muốn xem xem, tôi tắm rửa rồi thì cậu ta còn ngửi tôi như chó ngửi đồ nữa không.
“Cậu đừng giận, tôi không hề có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy trên người cậu có mùi của x.á.c c.h.ế.t thôi!” Hạ Đông Hải thu lại nụ cười nghịch ngợm của mình, nghiêm túc nói với tôi.
Bệnh thấp?
“Trên người tôi không hề có nước, sao lại bị bệnh thấp? Ký túc xá cũng không hề bị ẩm mà.” Tôi vẫn chưa phản ứng kịp với những lời Hạ Đông Hải nói, ngây ngốc nhìn cậu ta.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Ý tôi nói là mùi của thi thể.” Hạ Đông Hải nói với vẻ mặt rất bình tĩnh.
Còn tôi lại mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Hạ Đông Hải, tên nhãi này đúng là kẻ xấu không nói được lời hay ý đẹp gì, không ngờ lại nói trên người tôi có mùi x.á.c c.h.ế.t.
Tôi túm áo Hạ Đông Hải kéo lại, nghĩ chắc cậu ta đang có ý muốn gây sự, hôm nay không xử đẹp cậu ta, sau này chắc chắn sẽ đùa cợt quá đáng hơn nữa.
“Cậu đừng kích động, tôi nói thật mà, khứu giác của tôi không sai được, đây cũng là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi x.á.c c.h.ế.t trên người còn sống.” Hạ Đông Hải vừa nói thì ánh sáng trong mắt lại sáng lên.
Đù, xem ra tên này đúng là kẻ điên rồi.
Tôi không muốn dây dưa với loại người thế này nữa, cầm chậu rửa mặt của mình lên và bộ quần áo mà trước đây Tôn Tử đã chuẩn bị cho tôi, sau đó đá cửa ra ngoài.
Khu rửa mặt
Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, khu rửa mặt không có ai, tôi thả chậu rửa mặt xuống.
Trước đây tôi không thích ở ký túc xá là bởi một đám con trai tắm rửa cùng một chỗ với nhau trông rất khó chịu, nhưng hôm nay không hề có ai, khu rửa mặt rộng thế này lại có vẻ hơi âm u.
Mở vòi hoa sen của máy nóng lạnh lên, làn nước lạnh toát xối thẳng vào mặt tôi, khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch.”
Tôi vừa cởi quần áo vừa vuốt nước trên mặt đi, tiếng gì vậy? Sao lại nghe như tiếng giày cao gót của phụ nữ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tan-nuong/chuong-180-mui-x-a-c-c-h-e-t-2.html.]
Không đúng, đây là ký túc xá nam, sao lại có phụ nữ, hơn nữa cho dù có người lén đưa bạn gái vào đây thì cũng không thể để bạn gái vào khu rửa mặt này được.
Tôi tắt máy nóng lạnh lại thì không nghe thấy tiếng kia nữa.
Chắc chắn do tôi nghe nhầm, trong lòng tôi thầm nghĩ, như thế này cũng không ổn, hôm nay nên bỏ thời gian ra đến bệnh viện mới được.
“Bẹp” một tiếng, một bàn tay vỗ lên vai tôi khiến tôi sợ run cả người lên, khăn mặt trong tay cũng rơi bẹp xuống đất.
“Xem ra lá gan của cậu nhỏ hơn người bình thường nữa!” Phía sau tôi có giọng nói đùa giỡn truyền đến.
Đù, giọng này không phải là của tên thần kinh Hạ Đông Hải sao?
Tôi quay đầu lại nhìn, đúng thật là cậu ta, không ngờ tên nhãi này còn dám cứng miệng chê cười tôi, tôi tức tối nắm tay cho cậu ta một đòn.
Tên nhãi này nhanh tay nhanh mắt bắt được cổ tay tôi, nhanh nhẹn cười hi hi rồi xin lỗi tôi: “Chà chà, xin lỗi nhé, xin lỗi, làm cậu sợ rồi, tôi không có ý gì ác hết, tôi chỉ thấy cậu rất đặc biệt thôi.”
Đặc biệt cái con khỉ, tôi thấy Hạ Đông Hải cười với vẻ mặt u ám thì tôi thấy da gà da vịt nổi hết lên, chẳng lẽ tên này có sở thích đó sao?
Nghĩ vậy tôi bèn xông vọt vào tắm, vội vàng thay quần áo rồi ra, Hạ Đông Hải chỉ rửa mặt rồi cũng đi theo tôi về ký túc xá.
Thấy khuôn mặt của cậu ta là tôi thấy ghét, cho nên không chờ tóc khô thì tôi đã chuẩn bị ra ngoài, tôi muốn tìm một nơi để nhanh chóng dọn khỏi đây.
“Cạch cạch cạch.”
Tôi cầm theo tiền và điện thoại từ phòng ngủ ra, mới xuống hành lang thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đang đi theo tôi, hơn nữa còn đi gần sát.
“Hạ Đông Hải, cậu có thôi đi không?” Tôi quát lớn tiếng.
Tiếng bước chân phía sau cũng ngừng lại ngay sau đó, nhưng tôi tiếp tục đi xuống, tiếng đó lại vang lên.
Lửa giận tích luỹ trong lòng nháy mắt lại được đốt lên, tôi dứt khoát quay đầu lại chuẩn bị xử lý Hạ Đông Hải, kết quả vừa quay lại thì ngơ luôn, sau lưng tôi không hề có ai đi theo.
Ngược lại là trước lối thoát ở tầng tám có một người con gái, cô ta quay lưng về phía tôi, tôi nghĩ chắc chắn là đến thăm bạn trai mình rồi. Điều này cũng thường thấy ở ký túc xá nam.
Tôi cũng không để ý nữa, nhanh bước xuống dưới lầu, kết quả vừa xuống lầu thì thấy hình như có rất nhiều người đang vây quanh cửa kính, vô cùng ồn ào.
“Có chuyện gì thế?” Tôi nhìn về phía đám đông.
Người chú ở phòng camera đang cầm báo trong tay, nhìn liếc một cái ra ngoài cửa rồi thở dài một hơi: “À, những người đó là người nhà của học sinh nữ nhảy lầu vào tối qua.”