Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỷ Tân Nương - Chương 301: Chuyến Tàu Tử Thần (3)

Cập nhật lúc: 2024-04-27 11:55:57
Lượt xem: 242

“Két Két Két.” Tàu hỏa 1 lần nữa dừng lại.

Hạ Đông Hải kéo tay áo tôi, vô cùng lo lắng nói: “Chúng ta xuống tàu ngay đi.”

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Hạ Đông Hải nghĩ, mặc dù tàu đã dừng lại nhưng cửa vẫn chưa mở, nhiệt độ trong toa tàu càng lúc càng cao.

Tôi và Hạ Đông Hải đứng quay lưng lại với nhau, đám yêu ma đen như than kia nhìn chúng tôi chăm chú, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, như cung tên đã lên dây sẵn.

"Cạch, cạch, cạch, cạch."

Âm thanh giày cao gót vang lên, một cô gái sắc mặt tái nhợt mặc đồng phục nhân viên soát vé đi tới, gương mặt thanh tú, tóc búi cao, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Thật khó hiểu, những người trên chuyến tàu này đều bị c.h.ế.t cháy, tại sao duy nhất nhân viên soát vé này lại trắng trẻo như vậy.

Thấy nhân viên soát vé đi tới, ánh mắt của đám yêu ma đó liền nhìn đi chỗ khác, tiếp tục cúi đầu ngồi tại chỗ như đang ngủ mê.

Khi nhân viên soát vé đi ngang qua chúng tôi, Hạ Đông Hải ngửi thấy mùi trên người cô ta và thì thầm với tôi rằng đó là người giấy.

“Người giấy?” Tôi kinh ngạc nhìn Hạ Đông Hải.

Hạ Đông Hải gật đầu và nói với tôi rằng có một cách để cho những oan hồn được yên nghỉ, đó là đốt người giấy cho những oan hồn đó, để những oan hồn này có thể sống trong thế giới hư ảo đó.

“Tránh ra” không biết từ lúc nào, một nhân viên soát vé khác xuất hiện phía sau chúng tôi, cô ta cũng xinh đẹp và trắng trẻo, tôi và Hạ Đông Hải lập tức tránh sang một bên.

Cô ta đẩy xe ăn từng bước đi về phía trước.

Trong lòng tôi bắt đầu hoang mang, chuyến tàu tử thần này có thể đến thị trấn Thập Lý không? Đừng nói là tôi và Hạ Đông Hải thậm chí không được xuống tàu mà còn phải ngồi cùng đám yêu ma này?

"Chậc chậc chậc, đều là tại cậu, âm khí quá nặng, ngồi tàu thôi mà cũng có thể chọn ngay chuyến tàu ma này." Hạ Đông Hải lúc này cũng không quên oán trách tôi.

“Tôi âm khí không nặng? Sao cậu có thể đi theo tôi được?" Tôi hỏi lại.

Hạ Đông Hải cười khổ nói: "Tôi lén lút đi theo cậu, nhìn cậu lên tàu rồi tôi mới lên tàu."

Thôi bỏ đi, lúc này nói gì cũng vô dụng.

Tôi và Hạ Đông Hải muốn tìm một ghế trống ngồi xuống, nhưng khu vực xung quanh đã chật kín “người”, đành phải di chuyển đến trước cửa tàu.

“Đúng rồi túi của tôi vẫn còn ở vị trí lúc nãy.” Hạ Đông Hải đột nhiên nhớ tới túi vải màu xám của mình, vừa nãy được cậu ta cẩn thận đặt kế bên vị trí đó.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, không chỉ có túi của cậu ta, còn có va li của tôi cũng ở đó. Tuy nhiên, vị trí đó đã bị đám yêu ma chiếm lấy.

“Đợi bọn họ rời khỏi chúng ta qua đó sau.” Thấy Hạ Đông Hải định đi lấy túi, tôi liền kéo Hạ Đông Hải lại.

“Không được, cái gì cũng có thể bỏ, nhưng túi của tôi không thể bỏ được.” Hạ Đông Hải gạt tay tôi ra, bước nhanh về phía vị trí vừa rồi, tôi cũng theo sát phía sau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tan-nuong/chuong-301-chuyen-tau-tu-than-3.html.]

Đám yêu ma không có động tĩnh gì, Hạ Đông Hải vươn tay giật mạnh chiếc túi trên ghế, “bịch” một tiếng giống như có thứ gì đó rơi xuống.

Tôi tưởng là túi vải của Hạ Đông Hải, nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn liền sững sờ.

Trên mặt đất là một đứa bé, một đứa bé méo mó đen thui, dây rốn vẫn còn nằm trên rốn, hình như là một đứa bé sơ sinh.

"Oe oe oe!"

Đứa bé ma vừa khóc, đám yêu ma lần lượt đứng dậy, mẹ của đứa bé ma quỳ xuống bế đứa bé lên, nhe răng gầm lên một tiếng kinh khủng.

Tôi và Hạ Đông Hải muốn quay đầu bỏ chạy, thì phát hiện đã bị bao vây.

"Hừ, tôi không muốn đánh nhau với các người, nhưng nếu các người cứ xông đến đây, vậy ông đây sẽ không khách sáo nữa." Hạ Đông Hải lấy trong túi ra bùa chú màu vàng, nhanh chóng lấy chu sa vẽ lên, dán lên đám yêu ma đang đứng gần chúng tôi nhất.

Đám yêu ma kia như cương thi bất động đứng yên tại chỗ, Hạ Đông Hải đắc ý cười với tôi, thò tay vào trong túi, gương mặt tràn đầy tự tin nói với tôi: “Lọ khóa linh hồn của tôi lần này lại được tái xuất nữa rồi.”

“Hạ Đông Hải cẩn thận!” Hạ Đông Hải chỉ chuyên tâm cầm pháp khí, không phát hiện ra đứa bé ma mà ma nữ đang ẵm trên tay đã há to miệng, trong miệng mọc đầy răng thối nhỏ bé, cắn một phát vào cánh tay của Hạ Đông Hải.

Hạ Đông Hải không phòng bị, cái lọ trong tay rơi xuống đất.

Đứa bé ma đang cắn cánh tay của Hạ Đông Hải rất chặt, Hạ Đông Hải có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, tôi nôn nóng vươn tay ra tóm lấy đứa bé đó.

Đứa bé ma gầm lên, m.á.u và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cháy đen, tôi đang sừng sỡ nó liền há miệng ra nhanh chóng lao đến cắn xé tôi.

Tôi theo phản xạ có điều kiện, vội vàng ném đứa bé ma xuống đất, chỉ nghe "bộp" một tiếng, não của đứa bé ma văng khắp nơi, không còn động tĩnh gì.

“Thôi xong!” Hạ Đông Hải lẩm bẩm một tiếng, tất cả bùa chú dán trên đám yêu ma đều rơi xuống đất, Hạ Đông Hải lấy trong túi ra một thanh kiếm ngắn màu đỏ, c.h.é.m về phía đám yêu ma này.

Thanh kiếm trong tay nâng lên rồi buông xuống, cánh tay mỏi nhừ buông thõng, Hạ Đông Hải kéo tôi ra khỏi vòng vây của yêu ma, chúng tôi cùng nhau chạy từ toa này sang toa khác.

Những đôi bàn tay ma quái kia trong nháy mắt lại mọc ra, lòng bàn tay của Hạ Đông Hải càng lúc càng lạnh, cậu ta liên tục bảo tôi lùi lại đồng thời bảo vệ tôi.

Tôi thấy mặt cậu ta chuyển sang màu xanh, hình như có nhiều đốm đen xuất hiện trên cổ.

"Hạ Đông Hải, cổ của cậu? Cậu?" Tôi đỡ lấy Hạ Đông Hải, bởi vì thân thể của cậu ta bắt đầu loạng choạng.

Đám yêu ma đó tấn công Hạ Đông Hải và tôi với tốc độ kinh ngạc, tôi lập tức ngồi xuống cõng Hạ Đông Hải trên lưng, bán sống bán c.h.ế.t chạy một mạch về toa tàu phía sau.

Kết quả hai chúng tôi đã chạy đến toa ăn uống cuối cùng, tàu chạy cũng không nhanh, tôi nghĩ nếu nhảy từ đây xuống chắc sẽ có con đường sống, nhưng cửa kính lại cách chúng tôi hơi xa.

“Mày đã g.i.ế.t con tao, trả con lại cho tao, trả con lại cho tao.” Ma nữ vươn tay về phía tôi.

Tôi quay đầu vừa định hỏi Hạ Đông Hải đang nằm trên lưng tôi phải làm sao, nhưng vừa quay đầu lại, má tôi đã chạm vào mồ hôi trên trán Hạ Đông Hải.

"Hạ Đông Hải? Cậu sao vậy?" Tôi thì thầm gọi.

Hạ Đông Hải đau khổ nhíu mày, không biết đang lẩm bẩm cái gì đó, tôi không nghe được gì cả.

Loading...