Quỷ Tân Nương - Chương 307: Ân Ái Giả Tạo (1)
Cập nhật lúc: 2024-04-27 11:58:11
Lượt xem: 187
Thúy Nhi lấy từ trong tủ lạnh ra một chút đá sau đó lập tức đóng cửa tủ lạnh lại. Cô ấy cẩn thận để đá vào trong bát rồi đưa tới cho tôi.
Tôi mỉm cười: “Thúy Nhi này, tôi có chút đói bụng, cô có thể làm giúp tôi một cái bánh ngũ cốc không?”
Bánh ngũ cốc là loại đồ ăn vặt đặc trưng của trấn Thập Lý, tôi biết rất rõ nếu không chuẩn bị trước vỏ và nhân bánh sẽ không thể làm món này.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thúy Nhi ngơ người có chút bất ngờ: “A, bánh ngũ cốc sao? Cái này, cái này, giờ tôi đi mua cho cậu.”
Cô ấy nói xong bèn cởi tạp dề trên người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà bếp.
Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm cái tủ lạnh, thấy Thúy Nhi đã đi xa tôi lập tức mở ngăn đá tủ lạnh ra, một cánh tay người trắng bệch thình lình xuất hiện trước mắt tôi.
Cánh tay này có lẽ là của nữ giới, dài và mảnh mai.
“Cộp cộp cộp”
Nghe tiếng bước chân người xuống tầng tôi lập tức đóng cửa tủ lạnh, quay người giả vờ ngồi trên cái ghế rất rảnh rỗi.
“Minh Dương? Sao cậu dậy sớm vậy?” Tiểu Liên mặt vẫn còn chút tiều tụy không nhịn được mà ngáp một cái, mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn không che được quầng thâm dưới mắt.
“À, tối qua tôi ngủ sớm.” Tôi nói qua loa.
Bây giờ thân phận của Tiểu Liên đã không giống với trước kia, giữa tôi và cô ấy cũng không có nhiều chủ đề để nói, chỉ đành cầm đá lên đắp cổ cho Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nằm trên giường, mặt đỏ lên. Tôi sờ tay lên trán cậu ta cảm thấy rất nóng.
“Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải?” Tôi vỗ nhẹ lên má cậu ta, cậu ta mơ hồ mở mắt vô lực hỏi: “Sao thế?”
“Hình như cậu sốt rồi, làm sao bây giờ?” Tình trạng hiện giờ của cậu ta đến tám phần là do các nốt trên cổ.
Mồm miệng Hạ Đông Hải khô khốc trắng bệch thấp giọng nói: “Lấy chu sa hòa vào với nước cho tôi uống một chút.”
“Được!” Cũng may cậu ta tự biết một số cách phòng thân.
Tôi rót một cốc lớn nước chu sa đưa cậu ta uống. Tuy Hạ Đông Hải hô hấp không còn gấp nữa nhưng hôm nay tuyệt đối không được đưa cậu ta cùng ra ngoài.
Cậu ta tự biết cơ thể mình hiện tại rất yếu cũng không miễn cưỡng đi cùng tôi, chỉ nhắc nhở tôi phải thật cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tan-nuong/chuong-307-an-ai-gia-tao-1.html.]
Tôi gật đầu đi xuống lầu, Thúy Nhi cũng vừa hay về tới, trên tay vẫn còn đang cầm bánh ngũ cốc nóng hổi.
“Cảm ơn cô Thúy Nhi, tôi giờ phải ra ngoài một chuyến, cô giúp tôi nói với cậu một tiếng.” Vốn dĩ tôi định nói với Tiểu Liên nhưng không biết cô ấy đã đi đâu rồi.
“À vâng.” Thúy Nhi cúi đầu đáp.
Kiểu con gái bẽn lẽn như Thúy Nhi giờ trong trấn rất ít thấy, con gái bây giờ đều rất mạnh mẽ hoạt bát hướng ngoại.
Tôi cầm bánh hai ba miếng đã ăn hết một cái, mùi vị thực sự không tồi.
Đồn cảnh sát cách nơi này không xa. Tôi vừa đi vừa nghĩ nên nói thế nào trước mặt Vương Thành, mặc dù tôi biết anh ta không phải người xấu nhưng hành sự vẫn phải cẩn thận.
Tôi tới trước đồn cảnh sát, bên ngoài đỗ vài chiếc xe hơi, bên trong thì giống như trước kia chúng tôi đến không một bóng người.
Trước kia Vương Thành luôn trực ở đây, giờ đến anh ta cũng không trực. Tôi móc điện thoại ra xem giờ, đã là chín rưỡi sáng rồi.
“Chào anh, xin hỏi anh có việc gì không?” Đằng sau tôi truyền tới giọng trầm, tôi quay đầu lại là Vương Thành.
Vương Thành nhìn thấy tôi thì cả người ngây ra, qua vài phút dường như mới hoàn hồn trên mặt mang theo nụ cười gượng.
“Minh Dương, cậu, sao cậu lại quay về rồi?” Nụ cười trên mặt Vương Thành rất miễn cưỡng.
Nhìn biểu cảm này có lẽ là không muốn nhìn thấy tôi.
Tôi đến thăm ông cậu, tiện qua thăm anh luôn, anh giờ sao rồi?” Vương Thành và tôi được xem như những người sống sót qua khỏi đại nạn. Nhìn thấy anh ta tôi lại nhớ lại những chuyện trước đây.
Vương Thành vừa nghe tôi tới thăm Đỗ Hữu Phúc thì lập tức rót trà cho tôi, biểu cảm trên mặt cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Chí Mậu và Phỉ Phỉ có đi cùng anh không?” Vương Thành rót trà cho tôi.
Tôi đơ ra, sau đó lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên cổ tay đang vươn ra rót trà của Vương Thành. Anh ta đeo một chiếc đồng hồ, mặc dù tôi không hiểu lắm nhưng chắc chắn đó là loại đắt tiền.
Vương Thành không phát hiện tôi đang nhìn anh ta, còn chủ động mời tôi qua nhà anh ta ăn cơm. Tôi nghĩ không gì thích hợp hơn nói trên bàn ăn nên vui vẻ đồng ý luôn.
Vương Thành quay vào văn phòng nói với đồng nghiệp vài câu rồi đưa tôi rời khỏi đó.
Xem ra thân phận của anh ta đã khác so với trước kia, mà khiến tôi ngạc nhiên là Vương Thành hiện giờ đã có phương tiện đi lại.