Quỷ Tân Nương - Chương 358: Áo Liệm Cho Người Sống (2)
Cập nhật lúc: 2024-05-02 21:15:40
Lượt xem: 169
“Liễu Trường Minh, ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Tôi nhìn bóng đêm xung quanh hét lớn.
“Rầm” một tiếng, cửa gỗ trước mặt tôi lóe lên ánh nến mờ ảo, một cái bóng cao lớn từ từ đến gần phía cửa gỗ.
Tiếng “kẽo kẹt’ truyền đến, Liễu Trường Minh đã xuất hiện ở ngoài cửa, áo choàng dài màu trắng bị gió thổi lên, thật là giống tiên nhân.
“Ta và người có gì để nói chứ?” Liễu Trường Minh khinh thường nhìn tôi, khóe miệng lộ nụ cười chế giễu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Ngươi phá giải lời nguyền cho Hạ Đông Hải, mạng của ta cho ngươi.” Tôi nhìn Liễu Trường Minh nghiến răng nói.
Liễu Trường Minh nghe xong hừ mạnh một cái, lắc lắc đầu: “Mạng của ngươi và Hạ Đông Hải ta vốn dĩ đều muốn lấy, ngươi có tư cách gì mà trả giá với ta?”
Liễu Trường Minh ngạo mạn ngẳng cao đầu, không có một chút ý điịng nhượng bộ nào.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Liễu Trường Minh: “Lá bài của ta chính là bản thân ta.”
“Ha ha ha, bản thân ngươi? Ý gì chứ?” Liễu Trường Minh cao hứng nhìn tôi.
“Ta biết Thanh Thanh đã từng ra lệnh cho ngươi không được động thủ với ta, nếu như bây giờ ta ch.ết thì sao?” Tôi cắn chặt răng, dù mạng của mình đặt cược.
Liễu Trường Minh vừa nghe, ý cười trên mặt càng nồng đậm, dường như cho rằng tôi sẽ không dám.
Tay hắn xoay một cái, trong tay liền xuất hiện một con d.a.o găm nhỏ, ném xuống trước mặt tôi, cười lạnh nhìn tôi nói: “Trực tiếp cắt vào cuống hầu là nhanh ch.ết nhất.”
Liễu Trường Minh nói xong nhàn nhạt nhìn tôi, tôi không do dự ngồi xuống, nhặt con d.a.o đang ở dưới đất lên.
Tôi nắm chặt con d.a.o trong tay, trong lòng bắt đầu lo lắng, nhưng mà nếu phải chọn giữa huynh đệ và nữ nhân, tôi chỉ có thể dùng mạng của mình để thử.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, con d.a.o trong tay tôi lập tức bị hất rơi xuống mặt đất.
Một bóng hồng y từ trong phòng Liễu Trường Minh bay ra, gương mặt cô ấy âm trầm nhìn tôi, ánh mắt chất chứa tình cảm phức tạp.
Liễu Trường Minh chỉ vào tôi nói: “Muội đừng cản hắn, căn bản là hắn không dám.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./quy-tan-nuong/chuong-358-ao-liem-cho-nguoi-song-2.html.]
“Muội đã nói rồi, muội giữ lại hắn còn có chỗ dùng.” Thanh Thanh trừng mắt nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, “vèo” một tiếng bay đến trước mặt tôi, bóp chặt cổ tôi: “Ngươi cũng biết diễn kịch đấy.”
“Diễn kịch? Nói đến diễn kịch ngươi còn lợi hại hơn ta? Kiếp trước ngươi giả dạng thành ta đốt ch.ết Thanh Thanh, ngươi tưởng việc này có thể giấu được đất trời, vĩnh viễn không bị phát hiện sao?” Tôi trừng mắt nhìn bộ dạng giả tạo của Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh thẹn quá hóa giận, càng dùng sức ở hai bàn tay: “Im miệng!” Liễu Trường Minh giống như muốn g.i.ế.c người diệt khẩu vậy.
“Đợi đã!” Thanh Thanh đột nhiên hét lên với Liễu Trường Minh, nhưng Liễu Trường Minh không hề dừng tay.
Thanh Thanh xoay người một cái bay đến phía sau của tôi và Liễu Trường Minh, kéo tay Liễu Trường Minh ra.
“Anh vừa nói cái gì?” Thanh Thanh to mắt nhìn tôi.
“Thanh Thanh, hắn đang nói linh tinh, muội đừng nghe hắn.” Liễu Trường Minh vẫn muốn biện luận.
“Thanh Thanh, kiếp trước là Liễu Trường Minh giả dạng thành anh thiêu ch.ết em.” Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thanh Thanh.
Bàn tay của Thanh Thanh run run, sau đó liền đẩy tay tôi ra.
“Sư huynh!” Thanh Thanh nhìn về phía Liễu Trường Minh, Liễu Trường Minh tất nhiên sẽ không thừa nhận: “ Không, không phải đâu, Thanh Thanh muội nghe ta giải thích, hắn đang vu oan cho ta, hắn đang ly gián tình cảm của chúng ta.”
Ánh mắt của Thanh Thanh có chút d.a.o động, dường như đang không biết tin ai.
“Sư muội, muội đừng quên là tên đàn ông này đã khiến muội mất đi đứa con, là hắn không bảo vệ tốt cho muội.” Liễu Trường Minh lại gây hiềm khích.
Thanh Thanh vốn đang rũ mắt xuống trong chớp mắt ngước lên, nhìn chằm chằm tôi.
“Sư muội, hãy nghĩ đến đứa bé, cho dù chỉ là vì đứa bé muội cũng không thể tha thứ cho tên tra nam này được.” Liễu Trường Minh lại bắt đầu chọc vào nỗi đau của Thanh Thanh.
Hắn rõ ràng biết Thanh Thanh để ý đến đứa bé như thế nào, liền dùng đứa bé để nhắc nhở lỗi lầm của tôi.
“Thanh Thanh!” Tôi nhìn chằm chằm cô ấy.
Cô ấy hất tay tôi ra: “Sư huynh luôn rất quan tâm ta, nếu ta không tin tưởng huynh ấy thì có thể tin tưởng ai? Tin tưởng ngươi sao? Hôm nay ngươi đến chẳng qua là vì người bạn Hạ Đông Hải kia của ngươi chứ gì?”