Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 32.2

Cập nhật lúc: 2024-07-30 10:51:44
Lượt xem: 972

Bùi Tri Diễn vừa bước vào chính phòng, liền nghe thấy từ phòng tắm truyền ra tiếng nước rõ ràng.

 

Hắn dừng bước, ngừng lại một lát rồi bước tới vén rèm.

 

Bích Hà đang định mang y phục vào, thấy Bùi Tri Diễn, vội vàng tiến lên hành lễ.

 

Rèm vừa vén lên đã được buông xuống, Bùi Tri Diễn giấu tay sau lưng nói: “Đợi thế tử phi tắm xong, ngươi báo cho ta.”

 

Bích Hà cúi người: ‘‘Vâng.”

 

Quý Ương tự nhiên cũng nghe thấy giọng của Bùi Tri Diễn, động tác vốc nước lên vai chậm lại.

 

Hắn muốn nói gì với nàng? Quý Ương cắn môi, đôi mắt yếu ớt ngấn lệ.

 

Bùi Tri Diễn trong thư phòng luyện chữ, đêm khuya trời lạnh, hắn lại mở toang cửa sổ, để mặc cái lạnh tràn vào phòng.

 

Bích Hà từ chính phòng đi ra hướng về phía thư phòng, sắc mặt khó xử.

 

Nàng đứng ngoài cửa thư phòng, do dự một lúc lâu mới lấy can đảm bước vào, cúi người thỉnh an.

 

Bùi Tri Diễn đang viết chữ "tĩnh", không ngẩng đầu lên hỏi: “Thế tử phi ngủ rồi chứ?”

 

“Đã ngủ rồi ạ.” Bích Hà ngập ngừng nói: “Thế tử phi còn nói… nói rằng.”

 

Bùi Tri Diễn đặt bút xuống, ngẩng đầu lên: ‘‘Nói gì?”

 

Hắn nhìn thấy thứ trong tay Bích Hà, nhíu mày: ‘‘Ngươi cầm gì đó?”

 

Bích Hà thấy thế tử hơi cau mày, cúi đầu, quyết tâm nói: “Thế tử phi nói, chắc hẳn hôm nay thế tử cũng không về chính phòng ngủ, nên bảo nô tỳ mang chăn gối của ngài đến đây.”

 

Bùi Tri Diễn nhìn chữ "tĩnh" mình vừa viết xong, giờ làm sao hắn có thể tĩnh tâm được nữa.

 

Quý Ương trằn trọc không ngủ được, nàng đoán rằng khi Bùi Tri Diễn thấy đồ đạc sẽ nổi giận… hay là nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần đối mặt với nàng.

 

Càng nghĩ lòng càng nghẹn lại không thở nổi, nàng tung chăn đứng dậy uống trà.

 

Quý Ương bước đến bàn, cầm ấm trà rót nước, trà đã nguội chảy qua cổ họng nghẹn lại.

 

“Chẳng phải đã ngủ rồi sao?”

 

Giọng nói trầm ấm vang lên, Quý Ương kinh ngạc quay đầu lại, Bùi Tri Diễn không biết từ khi nào đã đứng ở cửa rèm.

 

Quý Ương nhanh chóng chớp đi sự cay đắng trong mắt, nhỏ giọng hỏi: “Thế tử sao lại đến đây.”

 

Cách xưng hô xa lạ khiến Bùi Tri Diễn cảm thấy đắng chát trong cổ họng, lại thấy buồn cười, cách nàng biểu đạt sự lạnh lùng trực tiếp nhất chính là đổi cách xưng hô, lần trước ở trà lâu đụng phải hắn cũng vậy.

 

Quý Ương mím môi nuốt nước trà: ‘‘Thế tử muốn nói gì, ngày mai nói được không.”

 

Hiện tại nàng thật sự rất khó chịu.

 

Bùi Tri Diễn bước lên phía trước, Quý Ương tay vịn vào bàn, muốn lùi lại nhưng lại nhịn.

 

Bùi Tri Diễn đưa một danh sách lễ vật đến trước mặt nàng, nói: “Lễ vật ngày mai về làm lễ lại mặt, nàng xem có thiếu gì không.”

 

Hóa ra hắn muốn nói với nàng điều này.

 

Quý Ương quay mặt sang một bên: ‘‘Sáng nay mẫu thân đã nói với ta rồi, không thiếu gì cả.”

 

“Nếu không có việc gì khác, ta đi ngủ trước.”

 

Nàng chăm chú nhìn ngọn nến, đến khi đôi mắt đỏ hoe.

 

Bùi Tri Diễn nhìn nàng nói: “Chuyện hôm nay…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./rang-buoc-diu-dang/chuong-32-2.html.]

Quý Ương cắt lời hắn: ‘‘Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, thế tử quan tâm A Ngưng cũng là điều bình thường.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nàng không muốn nghe hắn nói nữa: ‘‘Ta thật sự muốn ngủ rồi.” Giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc.

 

Bùi Tri Diễn làm sao không đau lòng, hắn muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng Quý Ương nhanh hơn, đá giày ra rồi leo lên giường, giấu mình dưới chăn.

 

Không biết đã qua bao lâu, tưởng chừng không khí cũng ngưng đọng, cuối cùng chịu đựng đến khi Bùi Tri Diễn bước ra ngoài.

 

Quý Ương mới từ trong chăn chui ra, liền nghe thấy tiếng hắn bên ngoài gọi hạ nhân chuẩn bị nước.

 

Khi Bùi Tri Diễn rửa mặt xong trở lại thì thấy đèn đã tắt, hắn đi đến giường, màn trướng hai bên cũng đã buông xuống.

 

Nếu giường này có khóa, có phải nàng cũng muốn khóa lại không.

 

Nghe tiếng rèm bị vén lên, Quý Ương ngay cả ngón chân cũng co lại, rồi là tiếng nệm hơi chìm xuống.

 

Chăn bị kéo ra một góc, Quý Ương cuối cùng không nhịn được nữa, ôm chăn ngồi dậy, trong bóng tối tìm đến hướng của Bùi Tri Diễn: ‘‘Thế tử không muốn ngủ cùng ta phải không, hà tất phải miễn cưỡng.”

 

Có lẽ vì không nhìn thấy rõ gương mặt đối phương, Quý Ương nói chuyện cũng mạnh dạn hơn một chút.

 

Trong bóng tối, nàng nghe thấy Bùi Tri Diễn chậm rãi nói: ‘‘Ta không phải không muốn.”

 

Quý Ương chất vấn hắn: ‘‘Vậy đêm qua chàng ở đâu.”

 

Bùi Tri Diễn không biết nói sao cho phải, nhưng hắn làm sao lại không muốn ngủ cùng nàng chứ, chỉ là hắn sợ mình không thể kiềm chế.

 

“Nói đi là đi, chàng có nghĩ đến nếu truyền đến tai mẫu thân ta phải giải thích thế nào, cả đám hạ nhân sẽ nhìn ta ra sao!” Quý Ương trút hết nỗi ấm ức giấu kín suốt đêm: ‘‘Hôm qua nếu ta không đi tìm chàng, chàng thậm chí sẽ không đến, còn cả đêm tân hôn!”

 

Nói đến cuối cùng, nước mắt Quý Ương đã đầy mặt, nàng lau khô nước mắt, cúi thấp hàng mi run rẩy, lẩm bẩm nói: “Vốn dĩ từ đầu là ta ép chàng phải lấy ta, chàng không muốn cũng là bình thường.”

 

Nàng nhắm mắt lại, vừa là nói với Bùi Tri Diễn, vừa là tự ra lệnh cho mình: “Sau này ta sẽ không tìm chàng nữa.”

 

Một tiếng thở dài vang lên, ngay sau đó Quý Ương bị Bùi Tri Diễn ôm cả người lẫn chăn vào lòng.

 

Nàng dùng sức vùng vẫy, Bùi Tri Diễn liền dùng chăn cuốn chặt lấy nàng, bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, Quý Ương khóc càng ấm ức.

 

Bùi Tri Diễn hôn lên má nàng, môi chạm đến những giọt nước mắt ấm áp, hắn từng chút hôn đi: ‘‘Là lỗi của ta, sau này sẽ không như vậy nữa.”

 

“Chuyện hôm nay của A Ngưng ta cũng xin lỗi, ta nhất thời lo lắng đến mù quáng, xin lỗi, Ương Ương, ta sai rồi.”

 

Hắn không chịu nổi khi thấy nàng khóc, càng không thể chịu đựng được khi nàng nói sẽ không tìm hắn nữa. Nếu có thể, hắn sẽ không chịu đựng hai năm rồi vẫn không thể chống đỡ nổi.

 

Bùi Tri Diễn dịu dàng dỗ dành nàng, hết sức dịu dàng.

 

Quý Ương biết ánh mắt lạnh lùng khi hắn nhìn nàng trước đó, không phải chỉ là mù quáng lo lắng mà thôi, hắn thật sự nghĩ rằng nàng sẽ làm hại A Ngưng.

 

Nhưng Quý Ương thật sự rất thích hắn, hắn ôm nàng như vậy gọi nàng là Ương Ương, nàng dường như có thể nuốt hết mọi ấm ức vào lòng.

 

“Còn đêm qua.” Quý Ương ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Dưới ánh trăng có thể thấy đôi mắt nàng đẫm lệ, rất đáng thương.

 

Bùi Tri Diễn im lặng một lát, nửa thật nửa giả giải thích: ‘‘Ta là nam nhân bình thường, đôi khi không thể tự kiềm chế được, không ngủ cùng nàng cũng là sợ làm tổn thương nàng.”

 

Quý Ương nghe vậy mặt đỏ bừng, lời này nàng tin.

 

Trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ còn tiếng nấc của nàng, Bùi Tri Diễn vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai phải dậy sớm về làm lễ lại mặt, ngủ đi.”

 

Hai người ngầm hiểu nhau không nhắc đến câu hỏi của Quý Ương hôm nay.

 

Quý Ương ngoan ngoãn nằm xuống, Bùi Tri Diễn từ phía sau ôm lấy nàng, nghe tiếng thở dần đều của hắn, Quý Ương nhắm mắt lại, tự nhủ mình phải ngủ.

 

Chờ xác nhận nàng đã ngủ say, Bùi Tri Diễn mới từ từ mở mắt, hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, dịu dàng, chậm rãi, rất lâu không dừng lại.

 

Bùi Tri Diễn vừa hôn, vừa khẽ nói: “Hãy cho ta thêm thời gian, Ương Ương.”

Loading...