Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 44.2
Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:09:00
Lượt xem: 820
Cao Nghĩa và Trần Phong mỗi người đứng một bên cổng sân.
Cao Nghĩa nheo mắt nhìn mặt trời chói chang trên đầu, cười nói: “Đây là lần đầu tiên thấy thế tử ngủ đến giữa trưa mà vẫn chưa dậy.”
Trần Phong không dám nói gì, chỉ gật đầu tán thành.
Cao Nghĩa hỏi: “Hôm qua ngươi ném hai nữ tử đó đi đâu rồi?”
Trần Phong đáp: “Cho Vệ Ngũ rồi.”
Cao Nghĩa trợn mắt nhìn hắn, nói cứ như thật: ‘‘Sao ngươi không cho ta?”
“Ngươi tự nhìn lại thân hình cao to thô kệch của ngươi đi, có giống đại nhân chút nào không?” Trần Phong lười nói nhiều: “Lúc đó làm hỏng việc, ngươi chịu trách nhiệm à?”
“Thôi, thôi.” Cao Nghĩa khoát tay: “Không đáng.”
Đang nói chuyện, một vệ sĩ giả làm quản gia từ ngoài chạy vào bẩm báo: ‘‘Giang Quân Nghĩa ở ngoài cầu kiến đại nhân.”
Trần Phong và Cao Nghĩa nhìn nhau, hai người hiểu ý, một người đi ra tiền viện, một người vào nội viện.
Huỳnh Chi vào phòng bẩm báo, đứng sau rèm nói: “Thế tử, Cao hộ vệ nói có một vị công tử họ Giang đến, đang chờ ngài ở tiền viện.”
Bùi Tri Diễn không muốn mở mắt, sau một lúc lâu mới ngồi dậy, vừa vén chăn lên, một đôi tay đã từ phía sau quấn lấy eo hắn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương nhắm mắt áp má vào lưng hắn, giọng nói mềm mại mơ màng.
Nàng nói gì Bùi Tri Diễn không nghe rõ, nhưng suýt chút nữa hắn lại muốn quay lại đè nàng xuống.
Cuối cùng cũng kìm nén được.
Hắn vỗ tay Quý Ương: ‘‘Ngủ thêm chút nữa, ta đi rồi về ngay.”
Quý Ương lại ôm hắn một cái, rồi mới ngoan ngoãn buông tay, mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy hắn đang mặc quần áo, nhớ đến bộ y phục nàng đã chuẩn bị từ sớm nhưng chưa kịp đưa cho hắn, liền xuống giường, chân trần chạy về phía bàn.
Bùi Tri Diễn nhíu mày, khi nàng đi qua liền ôm nàng vào lòng: ‘‘Đi đâu?”
Bất ngờ bị nhấc bổng lên, Quý Ương tròn mắt, vội vàng quàng tay ôm lấy cổ Bùi Tri Diễn.
“Nàng nghĩ đây là Tiêu Hoàn Các, có địa long sưởi ấm để nàng tùy ý chạy sao?”
Khác với sự bá đạo trước đây, giờ đây hắn là Đại Lý Tự khanh, làm quan đã lâu, một câu nói nhẹ nhàng cũng toát ra khí thế không giận mà uy.
Quý Ương không sợ hắn, bĩu môi nói: “Thiếp muốn lấy y phục cho chàng, đã chuẩn bị từ sớm, định tặng sinh nhật chàng.”
Giọng nàng nhỏ dần, miệng còn hơi bĩu lại tỏ vẻ tủi thân.
Bùi Tri Diễn nhìn nàng một lúc, bất đắc dĩ cười, cúi đầu hôn lên môi nàng, rồi đặt nàng trở lại giường: ‘‘Để ta đi lấy.”
Quý Ương quỳ trên giường giúp Bùi Tri Diễn thay y phục, đôi mi dài rủ xuống, cẩn thận cài khuy áo cho hắn, chiếc áo dài cổ tròn màu đá xanh, cổ áo được thêu hoa văn mây màu tối, Quý Ương mất nửa tháng mới làm xong.
Nàng đeo thắt lưng ngọc cho hắn, treo ngọc bội lên, ngẩng đầu cười nói: “Xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./rang-buoc-diu-dang/chuong-44-2.html.]
Bùi Tri Diễn cúi đầu nhìn nàng, ngay cả khi nàng quỳ như vậy cũng chỉ cao đến cằm hắn, chỉ cần cúi xuống một chút, nàng sẽ bị bao phủ dưới thân hắn.
Hắn cười nói: “Cảm ơn, ta rất thích.”
Quý Ương nhớ lại những năm sinh nhật và tết hắn đều bôn ba bên ngoài, không thể đoàn tụ ở nhà, liền cảm thấy đau lòng, khẽ hỏi: “Phu quân sinh nhật có ăn mì trường thọ không?”
Bùi Tri Diễn đã sớm quên sinh nhật của mình, huống chi là mì trường thọ, nghĩ lại ngày đó, có lẽ hắn đang ở Hoán Nguyệt Lâu… chuyện này hắn không dám nói với Quý Ương.
Hắn hôn lên trán Quý Ương: ‘‘Không quan trọng, Ương Ương đã tặng ta quà rồi mà.”
Bùi Tri Diễn để nàng tiếp tục nghỉ ngơi, tự mình đi ra tiền viện gặp Giang Quân Nghĩa.
Quý Ương lại không ngủ được, nàng nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, nhớ lại chuyện đêm qua, ngoài việc đỏ mặt, nàng cũng không chắc về tâm ý của Bùi Tri Diễn.
Hắn không cho nàng nói, là vì tin nàng hay không tin nàng?
Quý Ương mở mắt nằm trên giường một lúc lâu cuối cùng cũng đứng dậy.
*
Giang Quân Nghĩa ngồi trong sảnh uống trà, đợi lâu mới thấy Bùi Tri Diễn, liền đùa một câu nửa thật nửa đùa: ‘‘Ngươi đến muộn vậy, có phải là đêm qua mệt quá không?”
Bùi Tri Diễn ngồi xuống ghế thái sư, uống một ngụm trà cho thông cổ, mới cười nói: “Rượu của ngươi đúng là tốt, chỉ là hai nữ tử đó không chịu nổi.”
Hắn nâng cằm nhìn Giang Quân Nghĩa: ‘‘Ngươi đến đúng lúc, lát nữa đem người về mà nuôi đi.”
Giang Quân Nghĩa cười ha hả: ‘‘Dám làm mất hứng của ngươi, ta sẽ cho người dạy dỗ lại.”
Bùi Tri Diễn không đáp, ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng đầy chán chường.
Giang Quân Nghĩa giả vờ vô tình nói: “Ta vừa nghe hạ nhân trong phủ ngươi nói, đêm qua có nữ tử tìm đến ngươi, chẳng lẽ là thê tử trong nhà đuổi theo ngươi đến đây sao?”
Ánh mắt Bùi Tri Diễn thoáng tối lại, hắn biết rõ người bên cạnh mình tuyệt đối không nói lung tung, điều này chỉ có thể nói rằng Giang Quân Nghĩa đã âm thầm cho người theo dõi hắn.
Bùi Tri Diễn lắc đầu, cố tránh: “Ngươi đừng nói gở, cuộc sống tự do tự tại không tốt hay sao, lại cưới một người thê tử về quản ta?”
Dưới thân phận Tô Hoài này, hắn chưa cưới thê tử, còn về thiếp... hắn làm sao có thể để Quý Ương mang thân phận này.
Bùi Tri Diễn nói: “Ngươi nói đến là muội muội ta, trốn nhà đi ra ngoài, ngươi không nhắc ta cũng quên mất, đêm qua bận không lo cho nàng được, hôm nay phải dạy dỗ lại nàng mới được.”
Giang Quân Nghĩa gật đầu cười: ‘‘Thiếu nữ nghịch ngợm là chuyện bình thường, nhà ta cũng có muội muội, rất bám người, còn ba ngày hai bữa gây họa, chúng ta làm ca ca cũng chỉ biết chịu đựng thôi.”
Bùi Tri Diễn chỉ cười mà không nói, hắn không muốn nói về Quý Ương với bất kỳ ai.
Giang Quân Nghĩa nói xong liền bàn chuyện chính: “Ta có một vụ làm ăn, không biết ngươi có hứng thú không?”
Bùi Tri Diễn nhấp một ngụm trà, nói: “Nói thử xem.”
“Vài ngày trước có một chuyến hàng chở trà không có giấy tờ bị giữ lại, cứ để vậy cũng không được, nhà họ Tô các ngươi không phải cũng kinh doanh trà sao... Dương Trác hôm qua nói với ta, ta liền nghĩ ngay đến ngươi, còn chưa nói với Hà An đâu.” Hắn vỗ vai Bùi Tri Diễn: ‘‘Có đủ nghĩa khí không?”
Bùi Tri Diễn liếc nhìn tay Giang Quân Nghĩa đặt trên vai mình, chút trò này đối với hắn chẳng thấm vào đâu.