Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 57.2

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:45:28
Lượt xem: 393

 

“Lên đi.” Bùi Tri Diễn nhìn Bùi Ngưng bước lên bậc, lại nói: “Đừng nghĩ đến việc lén lút đón người.”

 

Bị nói trúng tâm sự, Bùi Ngưng suýt nữa bước hụt, nàng quay đầu nói: “Huynh trưởng, huynh thật sự quá bá đạo, huynh không ở cạnh, tẩu tẩu cũng không thể ra ngoài sao?”

 

Nàng vốn chỉ nói lời chọc ghẹo, không ngờ Bùi Tri Diễn lại đáp: “Nói thế nào cũng được.”

 

Trước mặt Bùi Ngưng hắn không có nhiều kiêng kị: ‘‘Nhưng nếu muội làm bừa, chỉ làm tẩu tẩu muội thêm khó xử.”

 

Bùi Ngưng đột nhiên cảm thấy mình không hiểu được hắn nữa, Bùi Tri Diễn chưa từng có tính cách kỳ quái như vậy.

 

Hai người lớn lên cãi cọ nhau, cũng từng tranh cãi, từng giận dỗi. Nhưng chưa từng có lúc nào như bây giờ, khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo từ chính người huynh ruột của mình.

 

Dằn mặt xong, Bùi Tri Diễn cũng không nói thêm, cười nói: “Được rồi, mau về bầu bạn với Dục nhi đi.”

 

Đêm tĩnh lặng như nước, trong Tiêu Hoàng các yên ắng một mảnh, chỉ còn ánh nến lay động trong chính phòng.

 

Rèm giường nửa bên được buông xuống, trên đó in lên một bóng dáng mờ ảo.

 

Bùi Tri Diễn ngồi tựa một chân, chân kia gấp lại tùy ý, Quý Ương ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, tóc dài xõa xuống lưng, trên người còn vương hơi nước sau khi tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ, từ đầu đến chân đều tinh xảo như một khối ngọc trắng không tì vết, ngay cả sợi tóc cũng mang theo hương thơm, làm say đắm lòng người.

 

Bùi Tri Diễn chuyên chú giúp nàng mặc áo trong, ngón tay dài kẹp hai đầu dây buộc nhẹ nhàng thắt một nút, gom lại mái tóc dài mềm mại, lặng lẽ hôn lên bờ vai trắng ngần.

 

Quý Ương co vai khe khẽ kêu: ‘‘... Ngứa quá.”

 

Nhưng nàng co rút thế nào cũng nằm gọn trong vòng tay hắn, như một con thỏ nhỏ rơi vào bẫy, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

 

Bùi Tri Diễn mỉm cười, vô cùng dịu dàng nói: “Được, không làm nàng ngứa nữa.”

 

Hắn cầm lấy áo ngủ giúp nàng mặc vào, vòng tay từ sau ra trước, buộc dây bên hông nàng, eo Quý Ương rất nhỏ, chỉ một cánh tay hắn cũng có thể ôm trọn.

 

Quý Ương nghĩ rằng Bùi Tri Diễn sẽ nhắc đến việc Bùi Ngưng hôm nay mời nàng đến Bích Vân sơn trang, nhưng chờ đến giờ cũng không thấy hắn có ý định nói gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./rang-buoc-diu-dang/chuong-57-2.html.]

Quý Ương hơi nghiêng đầu nhìn hắn, Bùi Tri Diễn đặt cằm lên vai nàng, đường viền dưới cằm mượt mà, lông mi khẽ rũ, tạo thành một bóng mờ dưới mắt, không có chút phân tâm, như thể giúp nàng mặc áo là việc quan trọng nhất.

 

Quý Ương mấp máy môi gọi hắn: ‘‘Phu quân.”

 

“Ừ?” Bùi Tri Diễn dùng mặt áp vào nàng, thấy nút thắt không đẹp, nhíu mày, lại tháo ra, một lúc sau mới hỏi: “Sao vậy?”

 

Quý Ương rúc vào lòng hắn, nói: “A Ngưng hôm nay đã đến.”

 

Bùi Tri Diễn không ngẩng đầu: ‘‘Ta đã thay nàng từ chối rồi, Ương Ương yên tâm, nàng ấy không dám đến quấy rầy nàng nữa.”

 

Quý Ương cúi đầu, quả nhiên.

 

“Ương Ương nghĩ ta không nên làm vậy?” Bùi Tri Diễn thẳng người nhìn nàng: ‘‘Nàng muốn ra ngoài?”

 

Quý Ương khẽ nhíu mày, nàng còn chưa nói gì: ‘‘Thiếp không có ý đó.”

 

Bùi Tri Diễn chớp mắt cười nhẹ, dưới vẻ ngoài tuấn tú ẩn giấu sự tà ác và điên cuồng: ‘‘Nếu Ương Ương muốn đi, ta sẽ để nàng đi, nàng muốn đi không?” Hắn giơ tay chạm vào nhịp tim của Quý Ương, cảm nhận nhịp đập dưới lòng bàn tay: ‘‘Phải nói thật.”

 

Quý Ương quỳ ngồi dậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Bùi Tri Diễn, ôm lấy đầu hắn, để hắn áp vào n.g.ự.c mình.

 

Quý Ương ôm hắn, mất hồn nhìn về phía nào đó, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của thiếu niên tướng quân hào hoa phong nhã, lòng nàng đau xót, có phải thực sự không thể trở lại như trước?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Hắn không nên như thế này, là nàng khiến hắn trở thành như vậy.

 

Quý Ương như vỗ về nhẹ nhàng vỗ lưng Bùi Tri Diễn, lặp đi lặp lại: ‘‘Thiếp sẽ ở bên chàng… Thiếp sẽ ở bên chàng…”

 

Ít nhất trong vực thẳm không chỉ có mình hắn.

 

Eo nàng bị ôm chặt, Bùi Tri Diễn hít sâu hương thơm trên người nàng, dịu dàng nói: “Nếu Ương Ương cảm thấy buồn chán, ta sẽ bắt một con mèo nhỏ cho nàng nuôi.”

 

Giọng hắn dịu dàng, nhưng trong mắt lại không hề giảm đi sự điên cuồng, ngược lại còn thêm chút tiếc nuối.

 

Chỉ một chút nữa thôi, hắn đã có lý do để khóa chặt nàng lại...

Loading...