Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-08-02 10:25:12
Lượt xem: 396
Chương 67: Rời đi
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn từ địa lao bước ra, trời đã lại một lần nữa tối đen, hắn mặt không biểu cảm ra lệnh Cao Nghĩa chuẩn bị xe.
Cao Nghĩa cưỡi ngựa, cách chiếc xe ngựa hỏi: “Thế tử, bây giờ trở về phủ sao?”
Bùi Tri Diễn nhắm mắt, ngả người nghỉ ngơi, ngón tay cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát: ‘‘Đi miếu Chức Nữ.”
Cao Nghĩa thoáng ngỡ ngàng, thế tử gia giờ này đi miếu Chức Nữ là vì việc gì? Hắn không dám hỏi nhiều, lập tức ra lệnh cho xa phu khởi hành.
Khi đoàn người đến miếu Chức Nữ, trời đã hoàn toàn tối đen, trong miếu không thấy có ai. Nhưng từ những hoa đăng và gian hàng chưa kịp dọn đi, có thể thấy đêm qua nơi đây chắc chắn rất náo nhiệt.
Bùi Tri Diễn vừa nhìn đã thấy ngay cổ thụ trước miếu treo đầy những dải lụa đỏ, một ánh trăng lọt qua tầng mây chiếu lên, gió khẽ thổi qua, những dải lụa như đang đung đưa, quấn quýt lấy nhau, tựa như những đôi nam nữ cùng tâm nguyện đến đây cầu phúc.
Bùi Tri Diễn hạ giọng ra lệnh: ‘‘Đi tìm.”
Cao Nghĩa lo sợ đến mức cổ họng khô khốc, thế tử không nói rõ là tìm gì, nhưng y phần nhiều đã đoán được, chắc chắn lại là trò của Diệp Thanh Huyền, chuyên chọn chỗ đau của thế tử mà hạ thủ.
Y dẫn theo ba tên hộ vệ đồng loạt nhảy lên cổ thụ, lặng lẽ lục soát.
Cả cây lụa đỏ này mà lục soát hết, e rằng trời cũng đã sáng, lúc này trong lòng Cao Nghĩa chỉ mong đến khi trời sáng cũng đừng tìm ra thứ gì, lòng thầm khấn nguyện, nhưng điều lo sợ lại xảy ra.
Cao Nghĩa tìm thấy một dải lụa đỏ đã phai màu, có dấu hiệu phong hóa, vừa nhìn thấy tên trên đó, lòng hắn chợt thắt lại, lần đầu tiên trong đời hắn do dự muốn trái lệnh.
Bùi Tri Diễn từ đầu đến cuối đứng dưới cây nhìn lên, thấy sắc mặt Cao Nghĩa biến đổi, lòng hắn cũng lạnh lẽo, môi khẽ động nói: “Lấy xuống.”
Cao Nghĩa không dám chậm trễ nữa, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, từ trên cây nhảy xuống, hai tay dâng dải lụa đỏ lên.
Bùi Tri Diễn cúi mắt lặng lẽ nhìn, mép lụa đỏ đã bị nắng mưa bào mòn, sờ vào thô ráp không đều, hắn cầm lụa đỏ trong tay, bóp nhẹ một cái cũng đủ làm những mảnh vụn rơi xuống, nét chữ trên đó chỉ còn là những dấu vết mờ nhạt.
Chữ viết của Quý Ương ngày nay có tám, chín phần giống với nét chữ này, nhưng từng nét bút trên đó vẫn còn mang vẻ non nớt, thô kệch của quá khứ mà hắn chưa từng có.
Giận sao? Có lẽ cũng không, nhưng hắn biết rõ lúc này trong lòng mình rất không dễ chịu.
Bùi Tri Diễn nắm chặt dải lụa trong tay: ‘‘Về phủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./rang-buoc-diu-dang/chuong-67.html.]
Sau tiệc Thu Sơn, Bùi Tri Diễn đã một ngày một đêm không về phủ, gây ra chuyện lớn như vậy, Quý Ương nghĩ rằng sáng hôm sau tin tức Diệp Thanh Huyền chính là Lương Ứng An ắt hẳn sẽ truyền khắp cả thành, thế nhưng lại chẳng có động tĩnh gì.
Tần phu nhân nghe nàng kể về chuyện tối qua cũng sợ đến giật mình, lòng còn chưa hết bàng hoàng nói: “Không biết rốt cuộc Lương Ứng An kia là ai.”
Quý Ương lắc đầu: ‘‘Đợi thế tử về rồi chúng ta sẽ biết.”
Tần phu nhân nói: “May mà phát hiện kịp thời, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn.”
Quý Ương nhìn sắc trời rồi nói: “Trời không còn sớm nữa, mẫu thân nên nghỉ ngơi sớm, để con chờ cũng được.”
“Con cũng đừng chờ nữa.” Tần phu nhân thấy mắt nàng có quầng thâm, chắc hẳn cũng vì không ngủ ngon: ‘‘Chuyện lớn như vậy, nó còn bận nhiều việc, chúng ta đừng lo lắng thêm nữa.”
Dù Quý Ương có trở về phòng cũng không ngủ được, nhưng lại không muốn trái ý Tần phu nhân, nàng cười cười gật đầu.
Lúc này, trong viện truyền đến tiếng của hạ nhân: ‘‘Thế tử gia đã về.”
Tỳ nữ đi trước cầm đèn, Bùi Tri Diễn đi theo sau, trên người vẫn mặc bộ y phục hôm qua, rõ ràng là một đêm không chợp mắt.
Cuối cùng cũng đợi được người về, vẻ lo lắng giữa đôi mày của Quý Ương tức thì phai nhạt, nàng đứng lên bước tới nắm tay Bùi Tri Diễn: ‘‘Phu quân đã về.”
Bùi Tri Diễn tay phải nắm chặt thành quyền, nàng chỉ có thể đỡ lấy cổ tay hắn.
Bùi Tri Diễn giấu đi ánh mắt u ám, hắn nhìn vẻ mặt quyến luyến và phụ thuộc của Quý Ương lúc này, không ngừng nhắc nhở bản thân không nên quá tham lam, nhưng trong lòng vẫn còn nóng bỏng đến lạ thường.
Hắn mỉm cười dịu dàng nói: “Lo lắng à?”
Quý Ương nghiêm túc gật đầu: ‘‘Đêm qua chàng không về, thiếp đương nhiên lo lắng.”
Tần phu nhân thấy hai người hòa thuận như xưa thì lòng cũng yên tâm, cất tiếng hỏi: “Chờ con đã lâu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua?”
Tần phu nhân vốn không để tâm đến những chuyện này, nhưng nghe nói đến việc này khiến bà cảm thấy bất an, phải hỏi cho rõ.
Bùi Tri Diễn ngồi xuống ghế, giải thích: “Có nghịch tặc g.i.ế.c hại Lương đại nhân, lại giả mạo thân phận của ông ta để mưu sát Hoàng thượng, may mà đêm qua Hoàng thượng không đến hành cung Thu Sơn, lại phát hiện kịp thời, không gây thành đại họa, Thánh thượng đã ra lệnh, ba ngày sau sẽ xử trảm nghịch tặc.”
Câu cuối cùng này của Bùi Tri Diễn là nhìn vào Quý Ương mà nói.
Ba ngày sau xử trảm... Quý Ương không khỏi ngẩn người, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, tất cả đều có thể qua đi.