Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 74.3
Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:20:37
Lượt xem: 599
Trên tàu qua hai ba ngày, Bùi Tri Diễn đã hiểu rõ những thay đổi kỳ lạ của Quý Ương khi mang thai. Nàng ngủ rất nhiều, buổi sáng khi mặt trời chưa chiếu vào phòng, nàng không chịu mở mắt, đến trưa khi mặt trời rực rỡ nhất, nàng lại buồn ngủ không mở mắt ra được, ngay cả khi hắn bế nàng ra boong tàu, nàng cũng có thể ngủ trong vòng tay hắn.
Tình trạng ốm nghén ngày càng nặng, ăn gì cũng không ngon miệng. hắn phải tranh thủ khi nàng còn tỉnh, vừa dỗ vừa dụ để nàng ăn thêm một chút.
Nhưng đến đêm nàng lại rất tỉnh táo, đòi hỏi đủ thứ, toàn những món trên tàu không có. Nếu hắn không dỗ được, đôi mắt đen láy của nàng sẽ đỏ lên ngay, không chút do dự.
“Phu quân.” Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại vang lên.
Bùi Tri Diễn đặt cuốn sách xuống, nhìn Quý Ương đã chui vào lòng mình, tay hắn vững vàng đỡ lấy lưng nàng, mỉm cười hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng cũng đã yếu đi. Quý Ương dụi mắt, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, kéo dài giọng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Giọng điệu ngọt ngào như đang quấn lấy trái tim hắn.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, cáo truyện, trùm truyện, wattpad … chỉ là ăn cắp.)
Bùi Tri Diễn nhớ lại lúc Bùi Ngưng mang thai, dường như trở nên chín chắn và điềm tĩnh hơn, còn Quý Ương của hắn thì lại càng trở nên yếu đuối.
Hắn đột nhiên cảm thấy lòng mình nóng lên.
Khẽ thở ra một hơi, Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g nàng: ‘‘‘Đói bụng chưa? Ta gọi người dọn cơm."
Quý Ương che miệng ngáp rồi mới tỉnh hẳn, mắt hơi đỏ lên, gật đầu nói: "Đói rồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn cười, mỗi lần nàng nói đói, ăn cũng chỉ được một chút.
Hắn đỡ nàng ngồi dậy ngay ngắn rồi mới ra khỏi khoang gọi người dọn cơm.
Các món ăn gồm có súp đậu phụ chua ngọt, cá diếc hấp, trứng xào đậu hà lan, gỏi thịt vịt, và bánh táo tàu hồng táo.
Bùi Tri Diễn múc cho nàng một bát canh, quay lại thấy nàng đang cố nén nước mắt, đôi mắt đỏ hoe đầy những giọt lệ trong suốt.
"Chuyện gì vậy?" Bùi Tri Diễn đặt bát xuống hỏi.
Nàng chỉ vào món trứng xào đậu hà lan, vừa mở miệng nước mắt đã tuôn trào theo má: ‘‘Thiếp không muốn ăn món này."
"Không phải Ương Ương nói muốn ăn đậu hà lan sao?" Bùi Tri Diễn kéo nàng vào lòng: ‘‘Không sao, không muốn ăn thì không ăn nữa."
Quý Ương càng ấm ức: ‘‘Thiếp muốn ăn đậu hà lan xào, không phải xào với trứng."
Nàng vừa nói xong đã cảm thấy mình đang vô lý, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, nàng nhắm mắt lại và khóc.
Bùi Tri Diễn vừa đau lòng vừa không nhịn được cười, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt nàng, dỗ dành: ‘‘Chỉ vì một quả trứng mà nàng phải khóc à."
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mắt cười dịu dàng: ‘‘Ta sẽ bảo người nấu lại một đĩa khác."
Bùi Tri Diễn gọi người vào dặn dò, thấy nàng vẫn nhắm mắt, hắn vô cùng dịu dàng nói: “Ta đã hiểu ra rồi, Ương Ương là muốn ta phải thương yêu nàng mỗi ngày mới được."
Sự ấm ức bất ngờ đã qua đi phần lớn, Quý Ương mới mở mắt ra, lông mi vẫn còn ướt, nàng khẽ nói: ‘‘Em có phải đã quá vô lý không?"
Nàng cũng không biết tại sao lại khóc vì món trứng xào, nhưng lúc đó nàng thật sự rất giận, cũng biết rằng dù thế nào Bùi Tri Diễn cũng sẽ chiều chuộng mình, nên nàng càng không kiềm chế được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./rang-buoc-diu-dang/chuong-74-3.html.]
"Ương Ương có vô lý hơn nữa cũng không sao, miễn là đừng tự làm mình đau." Hắn trước đây không biết phụ nữ mang thai vất vả thế nào, giờ ngày nào cũng thấy Quý Ương mệt mỏi vì ốm nghén, hắn còn đau lòng không hết, sao có thể trách nàng được.
Huống chi những trò tinh nghịch nhỏ này, hắn còn thấy thú vị, hắn thích dỗ dành nàng, nuông chiều nàng, nhìn nàng hoàn toàn phụ thuộc vào mình.
Ánh mắt dịu dàng của Bùi Tri Diễn làm Quý Ương cảm thấy ấm áp, nàng ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên cằm hắn.
Bùi Tri Diễn nhướng mày, sờ chỗ được nàng hôn: ‘‘‘Không có thành ý, phải hôn ở đây mới đúng."
Quý Ương thấy hắn đặt ngón tay lên môi, nhẹ nhàng nhấn xuống và vuốt nhẹ, nàng không kìm được l.i.ế.m môi mình vì thấy khô, sau đó đặt môi lên môi hắn.
Môi lưỡi quấn quýt, từ khi biết nàng mang thai, mỗi lần hôn Bùi Tri Diễn đều chỉ dám chạm nhẹ rồi dừng lại, lần này không ngờ, tiểu cô nương lại thâm nhập vào miệng hắn.
Hắn quên mất rằng, nàng cũng là người có ham muốn mãnh liệt.
Hắn không thể tránh khỏi sự truy đuổi của nàng, nhìn vào đôi mắt mờ ảo của nàng, ánh mắt hắn trở nên tối sầm lại, tay hắn giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng, chiếm ưu thế và làm sâu thêm nụ hôn.
Đầu ngón tay hắn vuốt ve sau gáy Quý Ương, làn da mềm mịn của nàng khiến Bùi Tri Diễn lưu luyến mãi, hành động của hắn cũng nhẹ nhàng như dòng nước, kéo nàng vào vòng xoáy say đắm.
Khi cảm nhận được hơi thở của Quý Ương trở nên gấp gáp, Bùi Tri Diễn mới kiềm chế, giữ bình tĩnh lại, đè nhẹ sau gáy nàng, lùi lại một chút: ‘‘‘Được rồi, dừng lại thôi."
"Phu quân." Đôi mắt Quý Ương vẫn còn ngấn lệ, vài sợi tóc rối dính vào cổ áo, trông như đang chờ được yêu thương. Giọng nói mềm mại kéo dài khiến Bùi Tri Diễn cảm thấy mềm lòng.
Quý Ương vùi mặt vào lòng hắn, khẽ rên lên, Bùi Tri Diễn cảm thấy m.á.u dồn lên.
"Nghe lời nào." Hắn dịu dàng hôn lên đỉnh đầu Quý Ương, thì thầm: "Cố nhịn nhé."
Những lời nói nhẹ nhàng, không biết là nói cho ai nghe.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, cáo truyện, trùm truyện, wattpad … chỉ là ăn cắp.)
Còn ba ngày nữa mới đến kinh thành, thư từ của Bùi Tri Diễn đã được gửi trước đó bằng ngựa nhanh đến phủ Hầu gia.
Tần phu nhân mở thư ra đọc, không thể kìm nén niềm vui trên khuôn mặt.
Liễu Đình cười nói: "Có phải Thế tử và thế tử phi sắp trở về không? Nhìn phu nhân vui như vậy."
Bùi Ngưng bên cạnh nói: "Chắc chắn là vậy."
"Không chỉ thế, còn có chuyện rất vui nữa!" Tần phu nhân cười tươi không ngớt: ‘‘Huynh trưởng con trong thư nói rằng Ương Ương có thai rồi!"
"Thật sao?!" Bùi Ngưng vui mừng khôn xiết, cầm thư từ tay Tần phu nhân đọc lại một lần nữa: ‘‘Huynh trưởng nói đã hơn hai tháng rồi, vậy là trước khi rời kinh đã có rồi."
Tần phu nhân lúc trước cũng chưa đọc kỹ, chỉ thấy chữ "có thai" thôi, giờ nghe Bùi Ngưng nói vậy, liền liên tục thốt lên: "Ôi trời, cái đồ hỗn xược đó, để cháu yêu của ta chịu khổ ngoài kia lâu như vậy!"
Bùi Ngưng nghĩ đến cũng lo lắng, ba tháng đầu thai kỳ là không ổn định nhất, Quý Ương đã phải đi một chuyến dài như vậy, may mà không có gì xảy ra.
Tần phu nhân xoay chuỗi hạt trong tay, nói: "Ta phải vào Phật đường tụng kinh, con ngồi đây một lát."
Bà đi hai bước rồi dặn dò Liễu Đình: "Mau đi dọn dẹp Tiêu Hoàng Các đi, hơn một tháng không có ai ở đó rồi. Những thứ cần chuẩn bị thì chuẩn bị hết, những thứ dễ xung đột thì cất đi."
"Vâng, phu nhân cứ yên tâm." Liễu Đình mặt cũng đầy niềm vui, vội vàng dẫn người hầu đi chuẩn bị.