Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-08-04 10:13:43
Lượt xem: 136
Chương 92, Phiên Ngoại Mười Hai
Bùi Tri Diễn nói xong, những nỗi uất ức đè nặng trong lòng nhiều ngày qua bỗng chốc tan biến.
Hắn cảm thấy không có gì tốt hơn thế này, cưới nàng về, hắn có thể chiều chuộng nàng, nuông chiều nàng, dù nàng chỉ là một con thỏ nhỏ, nhưng chỉ cần được hắn giữ trong lòng bàn tay, thì không ai có thể ức h.i.ế.p nàng.
Bùi Tri Diễn hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc áo của nàng rũ xuống trên vai mình, lớp lụa mỏng trắng như ánh trăng thêu họa tiết bướm bạc đơn giản.
Theo từng bước đi, nó dường như hòa vào áo choàng của hắn, cuộn vào màu mực tối tăm ấy.
Quý Ương nghe thấy giọng mình gần như khóc, khó nhọc nói: “Thế tử, ngài đừng đùa nữa.”
Nàng không biết vì sao mình lại thu hút được sự chú ý của hắn, trong mắt nàng, Bùi Tri Diễn là một người hành xử tùy tiện, cử chỉ phóng túng vô lý, đối với nàng cũng chỉ là đang đùa giỡn mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn lại nói muốn đến nhà cầu hôn... Quý Ương chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Điều hoang đường hơn nữa là lúc này nàng vẫn còn trên lưng hắn, tay hắn đang đặt ở bắp chân nàng, tư thế gần gũi như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nước mắt dâng lên trong mắt Quý Ương, từ nhỏ cuộc sống của nàng luôn yên bình, không có sự thay đổi đột ngột nào, nàng sợ hãi những biến cố bất ngờ như thế này, khiến nàng không có cách nào đối phó.
"Không phải đang đùa."
Quý Ương như rơi vào trong tuyệt vọng, nước mắt liền rơi lả chả, những giọt lệ nóng bỏng lăn dài trên má, nhỏ xuống sau cổ Bùi Tri Diễn.
Nước mắt trượt dọc theo làn da hắn, cơ thể mềm mại trên lưng không tiếng động run rẩy, tiếng nấc yếu ớt không kìm nén được mà tràn ra khỏi cổ họng.
Tim Bùi Tri Diễn ngay lập tức bị siết chặt, hắn đặt nàng xuống, nói với tiểu cô nương đang khóc nức nở: “Đừng khóc.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, cắn chặt môi quay đầu đi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Sao lại giỏi thế, khóc cũng làm ta đau lòng.” Hắn bóp nhẹ cằm nàng, Quý Ương yếu ớt ngẩng đầu lên.
Hắn đã ôm nàng, thì không thể để nàng gả cho người khác, cưới nàng là điều tất yếu, Bùi Tri Diễn cũng không ngại làm ra hành động càng quá đáng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./rang-buoc-diu-dang/chuong-92.html.]
Dù qua màn nước mắt mờ ảo, Quý Ương cũng có thể nhìn thấy trong đôi mắt hắn thứ chiếm hữu làm nàng sợ hãi, nàng né tránh mà nhắm mắt lại, ngay lập tức cảm nhận được ngón tay của Bùi Tri Diễn chạm nhẹ lên khóe mắt nàng, động tác dịu dàng, thậm chí mang theo chút cẩn trọng.
“Thật sự không thích ta đến vậy sao?” Giọng Bùi Tri Diễn mang theo tiếng thở dài: ‘‘Diệp Thanh Huyền không phải là người phù hợp.”
Bùi Tri Diễn cảm thấy lời nói của mình có chút gượng ép, giả sử Diệp Thanh Huyền không có khuyết điểm gì, liệu hắn thực sự sẽ không hành động như vậy sao?
Chưa chắc.
“Biểu ca rất tốt.” Đây là lần đầu tiên Quý Ương phản bác lại lời hắn, như một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân Bùi Tri Diễn.
Quý Ương từ trong những suy nghĩ rối ren mà bình tĩnh lại, ngừng khóc, giọng nói thấp khàn: ‘‘Ngược lại là thế tử, ngài luôn miệng nói muốn cầu hôn, nhưng ngài và ta hiện giờ không có lời hẹn, không có mai mối, ngài lại hành động như vậy, chẳng qua chỉ muốn làm nhục ta mà thôi.”
“Ương Ương ngốc, dùng phép khích tướng với ta không có tác dụng.” Bùi Tri Diễn tuy miệng nói là không có tác dụng, nhưng tay vẫn buông nàng ra.
Dù thoát khỏi sự đụng chạm của hắn, da nàng vẫn còn nóng rực, Quý Ương hoảng hốt lùi lại hai bước. Nàng không nhìn thấy mình lúc này trông như thế nào, chắc chắn là rất thảm hại.
Bùi Tri Diễn muốn giúp nàng vén sợi tóc dính trên má, nhưng thấy nàng co rúm lại đầy phản kháng, hắn cũng đành thôi. Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra hai cuốn sách đưa cho nàng nói: “Đã hứa sẽ đưa cho nàng, cầm lấy đi.”
Quý Ương cứng đờ không động đậy, vài lần gặp mặt, nàng đã hiểu rõ người này bá đạo đến mức nào, nàng cắn môi đưa tay ra nhận, nói lí nhí: “Đa tạ thế tử.”
Bùi Tri Diễn cầm đầu kia của sách không buông: ‘‘Cười với ta một cái.”
Quý Ương mơ màng ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy yêu cầu của hắn thật đáng xấu hổ, hắn có phải xem nàng như mèo con ch.ó con mà trêu đùa hay không.
Quý Ương hít hít mũi, đôi mắt trong veo còn vương hơi ẩm của nước mắt, viền mắt đỏ lên, nàng cố sức mím môi nở một nụ cười.
“Ương Ương, ta thật muốn lập tức cưới nàng về nhà.” Như vậy, hắn có thể ôm lấy tiểu cô nương yếu đuối dễ thương này vào lòng mà dỗ dành.
Quý Ương kinh hãi mở to mắt, nàng dù thế nào cũng không thể đồng ý với lời cầu hôn của hắn.
Bùi Tri Diễn cười nhẹ nói với nàng: “Đi thôi, ta đưa nàng về.”
Quý Ương không chịu động đậy, để người ta nhìn thấy Bùi Tri Diễn đưa nàng về, nàng có một trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.