Rung Động! Thầm Yêu! Cô Bạn Nhỏ Đáng Yêu Ngọt Ngào. - Chương 83: Cậu Có Phải Thích Tớ Không? + Chương 84: Kết thúc của mối tình thầm lặng đã ở ngay trước mắt
Cập nhật lúc: 2025-04-05 05:42:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Môi và má khẽ chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt, nhịp tim hòa làm một.
Đôi môi của thiếu nữ mềm mại và ấm áp, mang theo hương thơm ngọt ngào, như một chú thỏ nhỏ ngại ngùng lén lút hôn anh, chạm nhẹ rồi nhanh chóng rút lui.
Mang theo một chút ngây thơ và ngượng ngùng.
Cảm giác mềm mại áp lên má như một chiếc lông vũ trắng tinh khôi, ngứa ngáy và dịu dàng. Chẳng mấy chốc, chiếc lông vũ ấy bùng lên ngọn lửa rực cháy, khắc sâu vào má anh một dấu ấn.
Tần Dực Trì sững lại một lúc, trái tim như muốn nổ tung, toàn thân cảm thấy như xương cốt đều tan chảy.
“Thình thịch—thình thịch—thình thịch—”
Nhịp tim anh đập vang như muốn lấn át tất cả, anh lập tức ngồi dậy và bật đèn.
Ánh sáng trắng chói lóa bừng lên, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, khiến người ta không thể không nheo mắt để thích nghi với ánh sáng.
Theo động tác của anh, Kiều Trân đang quỳ trên người anh, qua một lớp chăn, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
“Cậu…” Tần Dực Trì hít sâu để ổn định tâm trạng, nhưng nhịp tim lại càng ngày càng nhanh, m.á.u nóng cuộn trào trong đầu, như sắp nổ tung.
Đây không phải là mơ.
Kiều Trân, thật sự đã nhân lúc say mà hôn lên má anh.
Vậy mà thủ phạm chính lại đang ngây thơ chớp mắt, không hề cảm thấy mình đã làm gì sai, thậm chí còn ngang nhiên nhìn anh, khuôn mặt đầy kiêu ngạo, như thể đang nói—
“Đã hôn đấy, thì sao nào?!”
Tần Dực Trì đưa tay véo nhẹ má cô, cố nén lại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cố ý dùng giọng điệu đùa cợt hỏi:
“Cậu có phải thích tớ không?”
Trong đêm khuya, ngoài cửa sổ im lặng như tờ, trong phòng ngủ tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Bầu không khí mờ ám và lãng mạn lan tỏa khắp căn phòng, bao trùm mọi ngóc ngách.
Gương mặt mềm mại và trắng trẻo của Kiều Trân bị anh nhẹ nhàng véo lên, như một chiếc bánh bao nhỏ có thể bóp nắn tùy ý.
Cô khẽ cụp mi, đôi lông mày nhíu lại, đang suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Thích mà, cô thích Tần Dực Trì, rất thích rất thích, đó là một bí mật nhỏ.
Nhưng cái tên đáng ghét Tần Dực Trì lại không chịu ngủ cùng cô, cô… đột nhiên không thích anh nữa!!
Kiều Trân rất để bụng, vô cùng để bụng, cô tức giận mở miệng, vừa định nói là không thích.
Nhưng lại sợ anh sẽ buồn, sợ anh sẽ đau lòng.
Do dự một lúc, Kiều Trân nhẹ nhàng giơ ngón tay trắng ngần của mình lên, cẩn thận so sánh, thử nói:
"Một chút thôi ~"
Sợ anh quá kiêu ngạo, nên chỉ một chút thôi.
Vừa nói xong, trên đầu Tần Dực Trì "ầm" một tiếng vang lên như sấm sét, trái tim anh bị Kiều Trân đánh gục hoàn toàn, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói này.
Những cảm xúc chua chát trước đó lập tức tan biến, hóa thành một vị ngọt ngào như mật ong.
Còn Kiều Trân thì đã rất buồn ngủ, mí mắt cứ rủ xuống, không thể mở mắt ra nổi.
Cô ngáp một cái, cũng không quan tâm đến chuyện thích hay không thích nữa, chỉ vùi đầu vào chăn của anh, giọng nói ngọt ngào:
"Suỵt! Tớ muốn đi ngủ rồi ~"
Nhưng Tần Dực Trì vẫn còn đơ người tại chỗ.
Khi anh tỉnh lại, Kiều Trân đã ngủ thiếp đi.
Cô ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, co lại thành một cục nhỏ, chiếm rất ít chỗ.
Khi ngủ, cô thở đều đặn, gương mặt khi ngủ trông thật yên bình, lông mi như một chiếc quạt nhỏ. Cả người cô đều tỏa ra vẻ dịu dàng và tĩnh lặng.
Dường như nằm ngủ bên cạnh anh là một việc rất an toàn và đẹp đẽ.
Nhưng Tần Dực Trì biết rằng, nằm trên sàn nhà thì chẳng thoải mái chút nào.
Đợi khi Kiều Trân đã ngủ say, Tần Dực Trì lặng lẽ bế cô lên, cẩn thận đặt cô lên giường mềm mại, còn đắp kín chăn cho cô.
Người đàn ông ngồi bên cạnh giường, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhẹ nhàng chỉnh lại những lọn tóc trước trán của cô gái, giọng nói trầm ấm và dịu dàng:
"Tớ cũng thích cậu."
"Thích cậu rất nhiều, rất nhiều."
Anh nghĩ, có lẽ cuối cùng anh cũng đã chờ được, chờ được ngày viên ngọc động lòng.
Cũng là lúc chuẩn bị tỏ tình rồi.
Bên ngoài cửa sổ yên tĩnh và sâu thẳm, ánh trăng dịu dàng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào, trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang bật, ánh sáng hơi mờ ảo.
Chỉ có tiếng gió nhẹ từ máy điều hòa ấm áp thổi ra, và tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng của cô gái.
Mỗi lần cô thở, như làn gió xuân thổi qua cánh đồng hoa, cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ nhàng nhảy múa.
Tần Dực Trì rơi vào một mớ hỗn loạn, trong đầu chỉ toàn là:
Cái má bị hôn, và "Một chút thích."
Yêu thầm, là tình cảm ẩn giấu trong bóng tối, là tình cảm nhẹ nhàng và cẩn thận, không thấy ánh sáng.
Anh một mình bước trên con đường tối tăm và lạnh lẽo, không biết hướng đi của con đường này, không biết kết thúc của con đường này, cũng không biết sẽ đi bao lâu, chỉ biết nhất định phải kiên trì đi tiếp.
Cho đến vừa rồi——
Một làn gió xuân thơm thoang thoảng thổi qua, một tia sáng ấm áp bừng lên, soi sáng con đường phía trước.
Cảm giác u ám ẩm ướt, đè nén ngột ngạt dần dần biến thành hương thơm ngào ngạt, thấm đượm vào lòng người.
Như thể kết thúc của con đường yêu thầm đã ở ngay trước mắt.
Dù chỉ là một chút thích, cũng đủ để mang lại cho anh dũng khí to lớn.
Rõ ràng đã kiên trì chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, nhưng bây giờ, sau khi được chủ động hôn lên má, anh thật sự, thật sự có chút không thể chờ đợi thêm được nữa.
Tần Dực Trì không hề buồn ngủ chút nào, anh hơi cúi mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm nghị, mở điện thoại và tạo một nhóm chat mới.
【[Bao lì xì WeChat]: Giúp tôi một việc】
Trong nhóm có mấy người con trai đã say rượu ngủ rồi, có người thì chưa ngủ, vừa nhìn thấy bao lì xì, đôi mắt buồn ngủ lập tức mở to! Cả người tỉnh táo ngay!
【Ui da~Trì ca, cậu cũng thật là, chúng ta đều là anh em, có việc gì nhất định sẽ giúp, sao còn phải phát bao lì xì nữa?】
【Đúng vậy, chúng ta là anh em tốt, sao còn cần phải dùng tiền để đo lường tình nghĩa? Điều này thật sự là sỉ nhục tôi!】
Nhưng hai người vừa nói những lời cảm động sến súa, liền lập tức tranh giành bao lì xì, sợ chậm một giây thì đã hết.
Ngay sau đó, nhóm chat lập tức nổ tung:
【Ối trời! Bao lì xì to quá! Nghĩa phụ, người là nghĩa phụ của con!!! @Trì】
【A a a tôi cướp được 188 tệ rồi a a a a cha sống! Có vàng thật sự là nổ tung rồi! Cảm động quá đi [Khóc]】
【Trì ca là đàn ông đích thực, đàn ông trong các loại đàn ông! Tài sản lớn mạnh, quá đỗi mạnh, là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới!】
【Nói đi, rốt cuộc là việc gì mà phải lập một nhóm nhỏ? Giao cho tôi xử lý!】
Trong đêm khuya, Tần Dực Trì lúc này cực kỳ tỉnh táo, cực kỳ bình tĩnh.
Anh chỉ gõ chữ trên màn hình, nhưng như thể dùng hết sức lực toàn thân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./rung-dong-tham-yeu-co-ban-nho-dang-yeu-ngot-ngao/chuong-83-cau-co-phai-thich-to-khong-chuong-84-ket-thuc-cua-moi-tinh-tham-lang-da-o-ngay-truoc-mat.html.]
【Tôi chuẩn bị tỏ tình với Kiều Trân.】
Tỏ tình chính thức, nên bắt đầu bằng một bó hoa, từ một câu "Thích" mà bắt đầu.
Nhưng một câu "Anh thích em" nhẹ nhàng, một bó hoa tươi bình thường, đối với anh là không đủ.
Hoàn toàn không đủ.
Anh không muốn để lại bất kỳ hối tiếc nào, anh muốn chuẩn bị cho công chúa của mình một lời tỏ tình lãng mạn nhất, đẹp đẽ nhất, mãnh liệt nhất.
Có lẽ, cần một chút thời gian và cơ hội…
Giữa trưa.
Ánh nắng vàng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào, nhuộm cả căn phòng ngủ.
Kiều Trân nằm trên chiếc giường mềm mại, cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ, hơi co người lại, tóc cũng rải rác trên gối.
Cô ngủ một giấc rất lâu, rất lâu, và giấc ngủ thật ngọt ngào, suốt đêm không mộng mị.
Khi cô mơ màng mở mắt ra, căn phòng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc hiện ra trước mắt, làm cô giật mình.
Kiều Trân: "?"
Đây không phải là phòng của Tần Dực Trì sao?
Cô dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi, ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng của mình, cùng chiếc chăn trên người, đồng tử co lại.
Đây không phải là giường của Tần Dực Trì sao?!!
Trong nháy mắt, ký ức lộn xộn đêm qua ùa về như sóng trào trong đầu:
——"Nhận bó hoa này, cậu chính là người của tớ rồi!"
——"Tần Dực Trì, cậu… có thể cho tớ ở lại một đêm không?"
——"Tớ muốn đi tắm, tớ nhất định phải đi tắm!"
——"Tớ không chỉ mặc quần áo của cậu, còn dùng sữa tắm của cậu nữa~"
——"Tớ không muốn… không muốn ngủ một mình! Tần Dực Trì cậu không được đi, hu hu…"
——"Hơi thích~"
Những hình ảnh rõ ràng khắc sâu trong tâm trí, không chỉ là cái ôm chặt trong phòng tắm, mà còn là nụ hôn trên má trên giường…
Khoan đã!
Hôn sao?
Cô đã nhân lúc say mà hôn Tần Dực Trì sao? Cô đã mạnh dạn hôn người mình thích sao?!
Kiều Trân đột nhiên mở to mắt, đồng tử co lại, tim đập thình thịch, ngồi trên giường sững sờ một lúc lâu, mắt nhìn vô hồn.
Đơ người ra.
Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra.
Người đàn ông dựa nửa người vào khung cửa, mặc bộ đồ ngủ màu sẫm, cổ áo mở rộng, toát ra khí chất mê hoặc đầy tà mị:
"Tỉnh rồi à?"
"Tớ đã mua cơm trưa rồi, lát nữa ăn chút nhé."
Giọng điệu hờ hững, vẫn là phong cách lười biếng thường ngày, không có chút ngượng ngùng hay bất thường nào, như thể tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Kiều Trân sững sờ trong hai giây, đột ngột kéo chăn lên che kín mình, co người lại trong chăn, giống như con đà điểu vùi đầu xuống đất.
Không phải, anh ơi, bây giờ có phải là lúc để nói về vấn đề ăn cơm trưa hay không? Là chuyện hai người tối qua thân mật đến vậy... anh, anh lại còn có tâm trạng rảnh rỗi để ăn cơm sao?
Ăn cái gì mà ăn chứ!!
Kiều Trân trốn trong chăn, gương mặt bỗng nhiên nóng ran, trong lòng như có một chú nai nhỏ đang gào thét, rống lên, và xoắn xuýt.
Tại sao lúc say cô lại nhiệt tình và chủ động như vậy, liệu có thể chia sẻ một chút dũng cảm và tự tin đó cho cô bây giờ không nhỉ?
Tần Dực Trì dường như khẽ cười, cách một lớp chăn, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Yên tâm đi, tối qua tớ ngủ dưới sàn, không ngủ chung với cậu."
"Chúng ta vẫn còn trong sạch."
Kiều Trân:?
Không phải… lời này của anh, sao nghe lại càng nói càng tối tăm thế này?!
Kiều Trân bưng mặt khóc không ra tiếng, xấu hổ muốn c.h.ế.t đi được.
Phải làm sao đây, làm sao đây, CPU cũng đã cháy rồi, quân sư đâu, quân sư đâu, nhanh đến cứu cô với.
Sau khi ở trong chăn chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cuối cùng cô cũng từ từ kéo chăn xuống, xuống giường và đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Trong lòng không ngừng an ủi mình:
Dù sao thì cũng đã hôn được anh ấy rồi.
Lần này không thiệt!!!
Trong nhà vệ sinh, Tần Dực Trì đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng dùng một lần và khăn rửa mặt cho cô.
Kiều Trân vừa đánh răng vừa nhíu mày suy nghĩ đối sách, dự định giả vờ như không nhớ gì cả.
Ừm, cô thật thông minh!
Rửa mặt xong, Kiều Trân hít sâu một hơi, giả vờ thoải mái ngồi vào bàn ăn, nở một nụ cười ngọt ngào với anh: "Chào buổi sáng~"
Tần Dực Trì ngồi đối diện cô, khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt không ngừng lướt qua khuôn mặt cô, thản nhiên nói:
"Đã là buổi trưa rồi."
Kiều Trân: "……Ồ."
Bữa trưa là đồ ăn của quán sủi cảo mà cô thích nhất, sủi cảo thịt tươi măng đông, còn có một bát canh đậu xanh.
Kiều Trân đang đói bụng, ăn từng miếng nhỏ, dạ dày ấm áp, lập tức cảm thấy dễ chịu hẳn.
Tần Dực Trì ngồi đối diện cô, dùng đũa gắp một cái sủi cảo.
Động tác của người đàn ông tự nhiên và không bị gò bó, toát ra một khí chất trầm ổn và đáng tin cậy, chỉ một hành động bình thường thôi cũng đủ để làm trái tim người khác rung động.
Kiều Trân vừa ăn sủi cảo vừa lén lút nhìn anh.
Ánh mắt cô dừng lại từ từ trên má phải của Tần Dực Trì, bỗng nhiên có chút chột dạ.
Tối qua, chính là hôn lên chỗ đó sao?
Kiều Trân đỏ mặt, lập tức cúi đầu, tim đập thình thịch như trống.
Cô đột nhiên lại cảm thấy mình bị thiệt, thiệt quá lớn!
Biết thế đã hôn lên môi anh, sờ thử cơ bụng anh, đó mới là lời thật sự…
Tần Dực Trì như nhận ra điều gì đó, dựa vào lưng ghế, thờ ơ hỏi: "Phải rồi, tối qua——"
Tuy nhiên, còn chưa nói hết câu, Kiều Trân giống như bật radar, lập tức lo lắng ngắt lời anh, tốc độ nói rất nhanh, nói lớn:
"Tối qua tớ không nhớ gì cả!!"