Sa Vào Đêm Xuân - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:39:27
Lượt xem: 28
Cảnh quay này không hề quá mức, quần áo vẫn mặc chỉnh tề, thậm chí còn không có cả một nụ hôn. Nhưng chính vì vậy mà ham muốn dục vọng giằng co giữa hai nhân vật lại càng khó thể hiện.
Quay đi quay lại nhiều lần vẫn chưa đạt được trạng thái mà đạo diễn mong muốn, cuối cùng đành phải tạm dừng.
Ô Mạn mặt dày bước lên hỏi: "Đạo diễn, rốt cuộc là chỗ nào chưa đúng ạ?"
"Quá cứng nhắc." Uông Thành đáp gọn lỏn.
"Nhưng vốn dĩ Đặng Lệ Chi không giỏi mấy thứ này, cứng nhắc chẳng phải rất hợp sao?"
"Cứng nhắc chỉ là bề ngoài." Uông Thành thở dài: "Phải nói thế nào với cô đây? Từng cử chỉ của cô đều mang theo vẻ kiêu hãnh, vì sự tự tin về nhan sắc đã khắc sâu vào tận xương tủy. Cô biết mình chỉ cần nhẹ nhàng ngoắc một ngón tay cũng có thể khiến người khác chú ý, nên sự cứng nhắc trong cách thể hiện của cô biến thành sự thờ ơ, chẳng mảy may để tâm. Nhưng Đặng Lệ Chi chỉ là một người bình thường, mất hết lý trí, dốc sức quyến rũ một chàng trai nhỏ hơn mình nhiều tuổi. Tâm lý này hoàn toàn khác biệt. Cô không đạt được tâm lý đúng ngay từ đầu, nên khi bị Trần Nam từ chối ở đoạn sau, cảm xúc tủi hổ và phẫn uất của cô cũng trở nên hời hợt."
Uông Thành đã nói rất rõ ràng, cũng xem như đang khéo léo nhắc nhở cô rằng: cô chưa thực sự nhập vai.
Hai ngày rời đoàn phim rõ ràng đã ảnh hưởng đến cô. Khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy, ẩn sau lớp hương phấn son, đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc, âm thanh màn trập vang lên khiến cô cảm thấy vững dạ. Cô lại trở thành Ô Mạn – người có thể kiểm soát mọi thứ – thay vì Đặng Lệ Chi yếu đuối đến mức rơi nước mắt.
Khoảng cách ngắn ngủi này giúp cô bớt hoảng loạn, khiến cô tưởng rằng mình có thể tách biệt rõ ràng giữa nhân vật và bản thân.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao chính mình.
Ô Mạn thầm hối hận trong lòng, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, cảnh quay nhanh chóng được tiếp tục.
Cô bước chân trần trên sàn ẩm ướt, đi đến trước mặt Truy Dã, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
Truy Dã vừa mở miệng định nói thì Ô Mạn đã bịt miệng cậu lại, đẩy anh ngã xuống ghế sofa đơn.
Gương mặt Truy Dã lộ rõ vẻ kinh ngạc, chẳng bao lâu, sắc đỏ lan tràn khắp khuôn mặt.
Bởi vì ngón chân trần của Ô Mạn đang nhẹ nhàng lướt trên quần đồng phục của cậu.
Cơn mưa dữ dội bên ngoài cửa sổ đổ xuống không ngừng, cửa kính trong phòng tắm hơi đóng kín, cả căn phòng bị kén xuân bao phủ chặt chẽ, bức bối và ẩm ướt, giam cầm cả hai bên trong, không có đường thoát.
Bộ đồng phục vốn phẳng phiu, dưới sự đụng chạm ấy bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, như những gợn sóng trên mặt hồ khi trời mưa, lan tỏa từng vòng, từng vòng.
Ô Mạn đứng trước ghế sofa, nhấc chân, chậm rãi lướt dọc theo ống quần, như thể đang lau đi những giọt nước chưa khô, để lại một vệt ẩm nhạt mờ.
Ngón chân trắng nõn sơn màu đỏ thẫm, nổi bật trên nền quần đen, tựa như một cây cọ mềm mại, không màng đến độ đậm nhạt mà tùy tiện vẽ lên, hòa quyện khát khao vào nhau.
So với động tác táo bạo, ánh mắt cô lại không dám đối diện với Truy Dã.
Còn cậu thì nhìn thẳng vào cô, ánh mắt phức tạp, cánh tay siết c.h.ặ.t t.a.y vịn, gân xanh nổi rõ.
Yết hầu thiếu niên nóng rực, lên xuống khó nhịn, giọng khàn khàn: "Chị."
Ô Mạn nghe thấy câu thoại này, động tác bàn chân đang tiến gần đến bên trong đùi cậu chợt chững lại, như thể đang do dự.
Lần này, cô căng thẳng hơn hẳn mấy lần trước. Vì tư thế này phải diễn đi diễn lại nhiều lần, bắp chân cô dần bị chuột rút.
Cơn run rẩy khiến cô mất thăng bằng, Truy Dã liền đưa tay đỡ lấy eo cô, thuận thế kéo cô vào lòng.
Ô Mạn cứ thế lao thẳng vào n.g.ự.c anh.
Đây đã không còn nằm trong kịch bản, nhưng Uông Thành không hô "Cắt!". Trong mắt ông, cơn chuột rút vô tình ấy lại tạo ra sự căng thẳng hoàn hảo, vì vậy ông chỉ lặng lẽ để máy quay tiếp tục chạy.
Cơn co rút vẫn chưa dừng lại, Ô Mạn ngồi trên eo Truy Dã, một chân còn co giật từng hồi, trông vô cùng buồn cười.
Truy Dã một tay ôm lấy eo cô, tay kia xoa bóp bắp chân cô, ngẫu hứng nói: "Chị, đau lắm không?"
Cô không đáp, theo kịch bản hai tay ôm lấy mặt Truy Dã, cúi xuống, gấp gáp tìm kiếm môi cậu.
Truy Dã khẽ do dự, cố hết sức ngả đầu về sau, né tránh.
"... Ngay cả cậu cũng không muốn tôi sao?"
Ở đoạn này, cảm xúc của Ô Mạn lẽ ra phải bùng nổ, tủi hổ và căm ghét bản thân đến đỉnh điểm. Nhưng do hành động vừa rồi làm loạn tiết tấu, cô hoàn toàn chỉ đang diễn theo động tác trong kịch bản một cách máy móc, cảm xúc không liền mạch.
Truy Dã bóp nhẹ bắp chân cô, ở góc độ máy quay không thấy được, ghé sát nói: "Lại NG nữa hả? Chỉ là một cảnh quyến rũ đơn giản thôi mà, chị thường quyến rũ Dụ Gia Trạch thế nào thì cứ quyến rũ tôi như vậy là được, cái này chắc chị biết chứ?"
Trên màn hình giám sát, tấm lưng gầy gò của Ô Mạn khẽ rung lên.
Bàn tay đang buông thõng của cô đột nhiên giơ cao, nhưng rồi lại ngoặt sang hướng khác, thay vì làm theo kịch bản, cô dùng sức đẩy mạnh Truy Dã một cái.
Lực phản chấn khiến cô cũng ngã nhào xuống khỏi ghế sofa.
Cực kỳ chật vật, cực kỳ phẫn nộ. Đôi mắt cô đỏ hoe, không thèm để ý chân còn đang chuột rút, cố gắng đứng lên.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
"Được! Cảnh này qua!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-12.html.]
Ô Mạn vẫn còn ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy, Vi Vi lập tức chạy đến muốn giúp cô xoa bóp chân, nhưng có người đã nhanh chân hơn.
Truy Dã ngồi xổm xuống, ôm lấy eo Ô Mạn, bế cô lên.
"Nhờ nhân viên trong tiệm xoa bóp sẽ nhanh hơn."
Cậu hờ hững giải thích, giữa những ánh mắt sững sờ, sải bước đến một phòng massage khác, khóa cửa lại.
Ô Mạn sững sờ một lúc, rồi chống tay lên n.g.ự.c cậu, nghiến răng: "Thả tôi xuống!"
Truy Dã một tay bế cô, tay kia giữ chặt cổ tay cô. Đến phòng khác mới buông ra.
Khoảnh khắc lấy lại tự do, Ô Mạn lập tức vung tay, tát mạnh cậu một cái.
Chu Yêu Yêu
Cô cười giận dữ: "Hay lắm, vừa nãy đáng lẽ phải cho cậu một cái từ sớm!"
Truy Dã im lặng. Tay cậu vẫn còn đặt trên eo cô, cúi đầu nhìn những tia m.á.u trong mắt cô, khẽ nói bằng giọng rất mềm:
"Chị, xin lỗi."
Ô Mạn vẫn còn run rẩy, không biết là do tức giận hay vì bắp chân vẫn chưa hết chuột rút.
Truy Dã quỳ một gối xuống, nắm lấy bắp chân cô xoa nhẹ.
"Lúc đó chị đã hoàn thành đoạn trước, nếu quay lại một lần nữa để lấy lại trạng thái như vậy sẽ càng khó hơn. Vì thế tôi mới dùng cách đó để kích thích chị một chút, chị đừng giận tôi."
Cậu ngước mắt nhìn cô từ dưới lên, dáng vẻ khiêm nhường hết mức.
Ô Mạn lạnh lùng rút chân lại, lùi về sau một bước, khoanh tay trước ngực, hoàn toàn mang tư thế phòng bị.
"Cậu nghĩ cậu là ai?"
"Dù cậu có là Ảnh đế Cannes, diễn xuất giỏi hơn tôi, thì ai cho phép cậu dùng cái kiểu khích tướng này đối với tôi? Đó là cách diễn của cậu, không phải của tôi. Dù sao tôi cũng vào nghề trước cậu mười một năm, là tiền bối của cậu, tôi mong cậu tôn trọng một chút!"
"Còn nữa, đừng để tôi nghe thấy cậu nhắc đến cái tên Dụ Gia Trạch trước mặt tôi lần nào nữa."
Ô Mạn nói một tràng, đến câu cuối cùng thì Truy Dã sờ mặt mình, sắc mặt dần lạnh đi.
Cậu từ từ đứng dậy, cảm thấy rất nực cười, bỗng cười khẩy một tiếng: "Muốn được người ta tôn trọng, thì hãy làm điều đáng để người ta tôn trọng."
Nói xong, cậu dứt khoát đóng cửa cái rầm rồi rời đi.
Ô Mạn càng thêm bực bội, cậu lấy tư cách gì mà còn quay lại quát cô?!
Vài phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.
Ô Mạn lạnh giọng: "Sao? Vừa rồi không phải đóng cửa rất dứt khoát à?"
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó một giọng nữ yếu ớt cất lên: "Có một chàng trai vừa xuống lầu nói rằng chân chị vẫn chưa khỏi hẳn, cần dịch vụ massage, bây giờ chị có tiện không ạ?"
Ngực Ô Mạn nghẹn lại, ngọn lửa giận trong lòng rõ ràng vẫn đang cháy, nhưng như bị ai đó đột ngột phủ chăn lên, không thể tắt, cũng không thể bùng lên, lơ lửng giữa chừng.
"Chàng trai vừa xuống lầu này" rõ ràng là Truy Dã.
Rõ ràng hai người vừa cãi nhau, vậy mà cậu vẫn lo lắng cho chân cô.
"Không cần, cảm ơn."
Bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại có tiếng gõ cửa.
"... Tôi đã nói là không cần rồi."
"Chị Mạn, là em." Giọng nói do dự của Vi Vi truyền vào, "Là Dụ tiên sinh gọi điện tới."
Bên trong im lặng một lúc, Ô Mạn mở cửa, nhận lấy điện thoại từ Vi Vi.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, rồi mới bấm nghe máy.
"Vừa quay xong à?"
Giọng Dụ Gia Trạch có vẻ cũng vừa xong việc, nghe khá mệt mỏi.
Ô Mạn ừm một tiếng: "Ngài có vẻ rất mệt."
"Cũng không đến nỗi, chỉ là thấy một số hot search nhảm nhí, tâm trạng không được thoải mái lắm."
Tim Ô Mạn chùng xuống, liếc mắt ra hiệu cho Vi Vi mở hot search trên Weibo, quả nhiên, ở vị trí cao chót vót đang treo một cái tên: #Kỷ Chu Ô Mạn#
Cô bấm vào thì thấy đó là hoạt động flash sale của một thương hiệu xa xỉ cách đây mấy ngày, hai người họ đứng gần nhau, Kỷ Chu nhìn cô đầy si mê. Các tài khoản marketing còn lôi ra cả video phỏng vấn của anh ta, trong đó có đoạn hỏi về hình mẫu lý tưởng, từng chi tiết đều có thể liên tưởng đến Ô Mạn.