Sa Vào Đêm Xuân - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-02-10 00:01:52
Lượt xem: 23
“Oh?” Dụ Gia Trạch hơi nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên người Ô Mạn.
Bề ngoài Ô Mạn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, nhưng những ngón tay đặt trên đùi vô thức xoắn chặt vào nhau.
Cô giả vờ suy nghĩ rồi nói: “Nếu quà cảm ơn cậu nhắc đến là tuýp thuốc mỡ trị bỏng, vậy thì xem như vậy đi.”
Dụ Gia Trạch nhướng mày: “Vậy thì có vẻ chúng ta bắt nạt người ta quá rồi.”
Anh ta rút từ trong túi ra một bản hợp đồng, đẩy qua bàn.
“Đây là hợp đồng dành cho nghệ sĩ cấp S của công ty chúng tôi. Hiện tại, ngoài Mạn Mạn ra, tôi chưa từng dành đãi ngộ này cho ai khác.”
Truy Dã thậm chí không thèm nhấc mí mắt: “Đây là quà cảm ơn cho tôi, hay là cho anh?”
Nghe vậy, Dụ Gia Trạch bật cười trầm thấp: “Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu được việc được đích thân tôi chiêu mộ có ý nghĩa thế nào?”
Truy Dã thờ ơ nói: “Tôi là một diễn viên, tôi chỉ cần biết làm sao để diễn tốt là đủ. Còn những chuyện linh tinh khác, không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi.”
“OK, đúng là ảnh đế Cannes, trẻ tuổi tài cao, cũng là một kẻ có cá tính.” Dụ Gia Trạch nhếch môi, móc ngón tay kéo lại bản hợp đồng, thong thả xé nó làm hai nửa. “Không quan tâm đến sự nghiệp, vậy có quan tâm đến mỹ nhân không? Tôi thấy cậu có không ít tin đồn tình ái đấy.”
“Anh định làm tú ông à?”
Ô Mạn đang uống trà, nghe Truy Dã nói vậy suýt nữa bị sặc.
“Khụ, khụ…”
Dụ Gia Trạch vỗ lưng cô như đang dỗ một đứa bé: “Lớn từng này rồi, uống trà còn bị sặc nữa.”
Ô Mạn cười gượng, Dụ Gia Trạch lúc này mới dời sự chú ý quay sang Truy Dã: “Cậu thích kiểu người thế nào? Tôi thật sự có thể giới thiệu giúp.”
Truy Dã lơ đãng lướt qua Dụ Gia Trạch, ánh mắt như có như không dừng lại trên người Ô Mạn.
“Cứng miệng, thích tỏ ra mạnh mẽ, không có tình người…” Mỗi từ cậu thốt ra, tim Ô Mạn lại đập nhanh thêm một nhịp. Tựa như từng chữ đều đang nhắm thẳng vào cô.
Bàn tay Dụ Gia Trạch đặt trên lưng cô cũng siết chặt từng chút một.
Truy Dã bỗng bật cười, thu lại ánh mắt: “Ngoại trừ những đặc điểm trên, tất cả đều có thể là gu của tôi.”
Dụ Gia Trạch nhướn mày, chậm rãi thả lỏng tay khỏi Ô Mạn, có chút tiếc nuối nói: “Vậy xem ra tôi không thể giới thiệu giúp cậu rồi, vì gu của tôi hoàn toàn trái ngược.”
Truy Dã khẽ nhếch môi, ẩn ý sâu xa: “Không sao, thứ tôi thích, tôi thích tự mình cướp lấy.”
Bữa ăn chẳng khác nào nuốt phải phân cuối cùng cũng kết thúc. Ba người chia tay ở cửa thang máy.
Dụ Gia Trạch ôm eo Ô Mạn quay về phòng, không hề nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến Truy Dã nữa, như thể đã hoàn toàn quên mất vừa rồi ăn tối cùng ai.
Ô Mạn nghĩ rằng màn kịch này xem như đã hạ màn.
Trước khi ngủ, cô gắng gượng thân thể mệt mỏi rã rời, đứng trước gương trang điểm đắp mặt nạ. Dụ Gia Trạch từ phía sau ôm chặt lấy cô, đặt từng nụ hôn lên sau gáy.
“Ngài tiết chế một chút đi…” Cô yếu ớt nói.
Anh ta nhìn cô qua gương, như vô tình hỏi: “Em thấy Truy Dã là người thế nào?”
Bàn tay Ô Mạn đang đắp mặt nạ khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh liền tiếp tục bóp thêm tinh chất trong túi, giọng điệu như chẳng có gì đáng nói:
“Một đứa trẻ rất có năng khiếu, vừa mới bước chân vào nghề nên dễ kiêu ngạo, cũng thường xuyên không biết nhìn sắc mặt người khác khi nói chuyện.”
Dụ Gia Trạch trầm ngâm “ừm” một tiếng: “Những lời này, là đánh giá cao hay chán ghét đây?”
Lớp mặt nạ căng khít hoàn hảo che giấu biểu cảm của Ô Mạn.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Dụ Gia Trạch trong gương, cười nhạt: “Ngài nói xem? Tôi sắp quen với việc bị cậu ta làm tức điên rồi.”
Dụ Gia Trạch cuối cùng cũng buông tha cô: “Một diễn viên nhỏ thôi, có gì đáng để chim nhỏ của tôi phải nổi giận chứ.”
Ngày hôm sau là một cảnh quay quan trọng—buổi lễ tốt nghiệp của Trần Nam.
Hôm nay, các học sinh sẽ yêu cầu phụ huynh đến tham dự. Mẹ của Trần Nam đã đến phương Bắc, bố cậu lại chẳng quan tâm, vì vậy cậu đã mời Đặng Lệ Chi đến.
Và trong ngày này, Đặng Lệ Chi tận mắt chứng kiến nữ sinh do Đinh Giai Kỳ thủ vai chủ động bắt chuyện với Trần Nam.
Dụ Gia Trạch cũng theo đến phim trường, đường hoàng bước xuống từ xe riêng, ngang nhiên ngồi cạnh đạo diễn Uông Thành với tư cách nhà sản xuất, quan sát cảnh quay.
Anh ta thản nhiên vỗ lên m.ô.n.g Ô Mạn một cái: “Để tôi xem em diễn thế nào cái cảnh mà ngay cả khi đối đầu với tôi vẫn kiên quyết nhận.”
Chỉ một câu nói đã đủ khiến Ô Mạn căng thẳng.
Uông Thành chen vào: “Tiểu Mạn thật sự rất giỏi, rất có tiềm năng.”
Ô Mạn càng thêm áp lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-15.html.]
Cô đứng trước ống kính, tự thôi miên bản thân xóa nhòa mọi thứ xung quanh—ánh đèn, máy quay, thu âm, đạo diễn—trong mắt chỉ còn lại những học sinh mặc đồng phục trên sân thể dục.
Cô đứng trên khán đài, vừa vui sướng vừa xót xa, lặng lẽ chứng kiến chàng trai cô yêu bước qua cột mốc trưởng thành.
Đặng Lệ Chi đã chuẩn bị rất lâu cho buổi lễ tốt nghiệp của Trần Nam.
Tủ quần áo của cô phần lớn là trang phục giản dị, chỉ có vài bộ sáng màu hơn nhưng đã lỗi mốt từ nhiều năm trước. Vì vậy, cô đã một mình đi dạo trong trung tâm thương mại mà cô lâu rồi không bước vào, thử từng bộ một.
Sự hồi hộp ấy giống như năm mười tám tuổi, bối rối khi chuẩn bị cho một buổi hẹn. Sau khi ăn vận chỉn chu, cô trịnh trọng cài chiếc trâm bướm mà Trần Nam tặng.
Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra theo trình tự, đến phần chụp ảnh, mọi người tản ra, mỗi học sinh tìm đến phụ huynh của mình.
Trần Nam hòa vào đám đông, mặc cùng một kiểu sơ mi đồng phục, nhưng lại nổi bật hơn bất cứ ai. Cậu vừa nhìn thấy cô liền thay đổi sắc mặt, vốn dĩ không có biểu cảm gì, nay ánh mắt rực sáng, giơ tay lên vẫy mạnh, nở nụ cười rạng rỡ chạy về phía cô.
Dưới ánh nắng ban chiều còn khá gay gắt, từng cánh hoa anh đào phớt hồng lả tả rơi trong gió… Đặng Lệ Chi bỗng có cảm giác mình thật sự mười tám tuổi, đơn thuần chờ đợi một cái ôm.
Người phụ nữ đứng bên cạnh chợt đẩy cô một cái: “Đây là em trai cô sao?”
Đặng Lệ Chi như bừng tỉnh từ giấc mộng: “... Phải.”
Bà dì cười khúc khích: “Đẹp trai quá đi mất!”
Trần Nam cuối cùng cũng chạy đến bên cạnh Đặng Lệ Chi, cúi đầu nhìn thấy chóp mũi cô hơi ửng đỏ.
Cậu thiếu niên lập tức căng thẳng: “Chị sao vậy?”
Đặng Lệ Chi nghèn nghẹn mũi nói: “Không sao, chỉ là vui quá thôi.” Cô kiễng chân xoa đầu cậu, cười rạng rỡ: “Hoàn toàn trưởng thành rồi!”
Cậu ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh: “Đúng vậy, em là đàn ông rồi.”
Đặng Lệ Chi có chút chột dạ, liếc nhìn xung quanh. Đúng lúc đó, cô bắt gặp ánh mắt của nữ sinh do Đinh Giai Kỳ thủ vai đang lén nhìn họ.
Cô gái do dự chốc lát, sau đó dứt khoát cầm điện thoại bước tới.
“Để tôi chụp một tấm cho hai người nhé!”
Đặng Lệ Chi thoáng sững lại, rồi mỉm cười cảm ơn.
Cô có chút gượng gạo đứng cạnh Trần Nam, nhưng cậu lại vô tư vòng tay ôm lấy eo cô. Trong khoảnh khắc đó, cô tỏ ra cực kỳ không tự nhiên, và biểu cảm ấy bị ống kính ghi lại một cách chân thực.
Cô gái chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói: “Vừa rồi biểu cảm không được đẹp lắm, chụp lại một tấm nữa nhé.”
Đặng Lệ Chi hít sâu một hơi, để mặc Trần Nam ôm lấy mình, còn cô, cũng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cậu.
Cô gái hoàn toàn không chú ý đến động tác của họ, bởi với cô, tấm ảnh chẳng qua chỉ là một cái cớ để tiếp cận Trần Nam.
Sau khi chụp xong, cô cầm điện thoại, ngượng ngùng nhìn Trần Nam: “Bạn học… cậu còn nhớ tôi không?”
Trần Nam suy nghĩ một chút rồi đáp: “... Cậu là người hôm đó ở tiệm đã giúp tôi chọn trâm cài.”
Gương mặt cô gái lập tức ửng đỏ vì phấn khích: “Cậu vẫn nhớ tôi à!” Cô vô thức liếc xuống n.g.ự.c Đặng Lệ Chi, nhìn thấy chiếc trâm bướm liền nở nụ cười càng rạng rỡ: “Lúc đó tôi hỏi mà cậu không chịu nói, hóa ra là chọn cho chị à.”
Đặng Lệ Chi theo bản năng hơi nghiêng người, che đi ánh mắt của cô gái đang nhìn về phía trâm cài.
Cô có chút bối rối, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chào em, chị là… chị gái của Trần Nam.”
Cô gái cười ngọt ngào: “Chào chị ạ.” Sau đó quay sang Trần Nam: “Bạn học, mình kết bạn WeChat đi, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu. Lần trước cậu đi vội quá nên chúng ta chưa kịp kết bạn.”
Trần Nam không nghĩ nhiều, lấy mã QR ra cho cô quét, còn dặn dò: “Nhớ gửi cả tấm mà biểu cảm không đẹp lúc nãy nữa nhé.”
Đặng Lệ Chi đứng một bên, ánh mắt lướt qua chiếc váy đồng phục ngắn trên đầu gối của cô gái, lướt qua mái tóc đuôi ngựa cao vút, lướt qua đôi tai đỏ ửng của cô ấy… và hiểu ra tất cả.
Cô lặng lẽ vuốt phẳng chiếc váy màu hồng đậm mà mình đã mua để trông trẻ trung hơn, lúng túng lùi lại một bước.
Buổi quay kết thúc suôn sẻ, hầu như không có lỗi nào đáng kể, chỉ cần đổi góc máy để quay bổ sung một số cảnh là xong.
Đạo diễn Uông Thành trước tiên quay cận cảnh Đinh Giai Kỳ và Truy Dã trao đổi WeChat, còn Ô Mạn thì rời khỏi ống kính, quay về bên cạnh Dụ Gia Trạch nghỉ ngơi.
Anh ta xoa đầu cô, khen ngợi: “Ba ngày không gặp, chim nhỏ của tôi đã hóa thành đại bàng rồi.”
“Thật sao?” Cô vô thức mỉm cười.
“Cô bé kia cũng diễn rất khá.” Dụ Gia Trạch gật đầu về phía Đinh Giai Kỳ đang đứng trước ống kính.
Ô Mạn gật nhẹ: “Ừ, đúng là không tệ.” Sau đó cô bổ sung: “Nhưng có lẽ cũng có chút cảm xúc thật đấy. Tôi cảm giác cô bé thích cậu ta chân thành.”
Chu Yêu Yêu
“Oh?” Dụ Gia Trạch nhìn chằm chằm màn hình, quan sát một lúc lâu cảnh Đinh Giai Kỳ và Truy Dã tương tác, rồi hỏi Ô Mạn: “Nhưng giả tạo và chân thành, thì phân biệt thế nào?”
Ô Mạn sững người trước câu hỏi này.
Ánh mắt anh ta trở nên khó lường: “Tôi thấy ánh mắt em nhìn Truy Dã lúc cậu ta chạy đến, cũng chẳng thua kém cô bé kia đâu.”