Sa Vào Đêm Xuân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-02-10 00:37:04
Lượt xem: 26
Ô Mạn giật thót trong lòng, không hiểu lời của Dụ Gia Trạch có ý gì.
“Haha, nhìn bộ dạng căng thẳng của em kìa, tôi đang khen em diễn xuất tốt đấy.” Dụ Gia Trạch bật cười rồi nhìn sang đạo diễn, “Phải không?”
Uông Thành hoàn toàn không để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, thẳng thắn nhận xét: “Lúc đầu Tiểu Mạn còn hơi cứng, nhưng giờ đã nhập vai hơn rất nhiều. Chỉ cần máy quay bật lên, cô ấy hoàn toàn hóa thân thành Đặng Lệ Chi.”
Ô Mạn khiêm tốn khoát tay: “Mỗi lần diễn tôi đều phải mất khá lâu mới nhập tâm được.”
“Diễn viên đúng là thú vị thật. Máy quay bật lên là hóa thành một người khác, tắt đi lại trở về chính mình.” Dụ Gia Trạch nở nụ cười đầy ẩn ý. “Thật sự không bị nhầm lẫn sao?”
“Càng có bản ngã vững vàng, diễn viên càng không bị nhập vai quá mức.” Uông Thành suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng tôi không phải diễn viên, hay là để chính diễn viên trả lời thì hơn.”
Ô Mạn chạm phải ánh mắt của hai người đàn ông, bình thản đáp: “Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi thì phân biệt rất rõ.”
Dụ Gia Trạch không nói thêm gì, nhưng Ô Mạn lại nhạy bén nhận ra tâm trạng anh ta đã tốt lên.
Anh ta thì vui vẻ hơn, còn Ô Mạn và Uông Thành lại cảm thấy vô cùng phức tạp. Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, cả hai đều nhìn ra sự lo lắng trong lòng đối phương.
Bởi vì ngay sau cảnh này, khi đổi bối cảnh, sẽ có một cảnh hôn.
Mà lần này không phải quay trong phim trường mà là bối cảnh thực tế, chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu Dụ Gia Trạch không rời đi, làm thế nào họ có thể che giấu để quay một cảnh hôn thật ngay trước mắt anh ta đây?
Cảnh lễ tốt nghiệp hoàn tất, đến chiều tối đoàn phim thu dọn đồ đạc để chuyển đến công viên nước Trường Long. Cảnh quay tiếp theo trong kịch bản diễn ra ngay sau buổi lễ tốt nghiệp: Trần Nam đòi Đặng Lệ Chi tặng quà tốt nghiệp, và món quà cậu muốn chính là một buổi hẹn hò với cô.
Trong khoảng thời gian chuyển cảnh, Ô Mạn thăm dò hỏi: “Mai ngài bay chuyến sớm à?”
Dụ Gia Trạch ừ một tiếng: “Không nỡ để tôi đi sao?”
Anh nghĩ nhiều rồi đấy. Ô Mạn âm thầm đảo mắt. Tôi ước gì anh đi càng nhanh càng tốt ấy!
“Ừm… nhưng tôi cũng hơi lo cho ngài.” Cô khẽ bóp vai anh ta, “Hôm nay ngài đã theo đoàn cả ngày rồi, buổi tối cảnh quay này có lẽ sẽ kéo dài rất muộn. Hay là ngài về nghỉ ngơi đi?”
“Tôi sẽ đi ngay sau cảnh này.” Anh ta chỉ vào địa điểm trên lịch quay, “Nhưng ở chỗ này, tôi nghĩ chim nhỏ của tôi sẽ cần đến tôi.”
Ô Mạn sững người, Dụ Gia Trạch vẫn còn nhớ cô sợ nước.
Chính xác hơn, cô sợ hồ bơi.
Lần đầu tiên cô ở bên anh ta, Dụ Gia Trạch từng dẫn cô tham dự một bữa tiệc hồ bơi tại biệt thự. Những cô gái mà các công tử nhà giàu mang theo đều cười dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ. Chỉ có mình Ô Mạn giữ khuôn mặt cứng nhắc, không hợp thời, chỉ biết lặng lẽ thu mình vào một góc.
Có người trêu chọc Dụ Gia Trạch: “Đồ chơi của anh không biết quy tắc gì cả, để tôi giúp anh ‘dạy dỗ’ một chút nhé?”
Dụ Gia Trạch lười biếng đáp: “Đừng quá đáng là được.”
Người đó bảo Ô Mạn đi lấy giúp một ly rượu ở quầy bar. Cô không hề biết rằng hắn đã có mưu đồ sẵn, khi cô cẩn thận bê ly rượu đi ngang qua hồ bơi, hắn bất ngờ đẩy mạnh từ phía sau.
Cô không kịp phản ứng, ngã nhào xuống nước, bọt nước b.ắ.n tung tóe, trên bờ là những tràng cười sảng khoái.
Họ nhìn cô vùng vẫy vô vọng trong nước như đang xem một tên hề làm trò. Có người chế giễu: “Đừng có giả vờ nữa, hồ bơi này chỉ sâu có một mét thôi mà.”
Nhưng Ô Mạn vẫn chìm xuống, rất lâu sau cũng không trồi lên.
Cuối cùng, chính Dụ Gia Trạch là người xuống vớt cô lên. Khi đó, cô gần như đã bất tỉnh. Tỉnh lại, cô nắm chặt lấy ngón tay anh ta, yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi thực sự rất sợ nước.”
Dụ Gia Trạch nhớ lại dáng vẻ ngày ấy của cô, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Lần đó, em hiếm hoi mới chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi.”
“Vì sau đó ngài không dẫn tôi đến đó nữa, nên tôi cũng không có cơ hội để yếu đuối.”
“Giờ vì đóng phim mà không còn sợ nước nữa à?”
“Vẫn sợ.” Ô Mạn xoa cánh tay, “Nhưng trong phim, tôi là Đặng Lệ Chi. Mà Đặng Lệ Chi thì không sợ.”
Câu trả lời này dường như làm anh ta thích thú, Dụ Gia Trạch cười khẽ: “Quả nhiên là phân biệt rất rõ ràng.”
Sau khi đổi cảnh, Uông Thành lấy cớ hướng dẫn diễn xuất để kéo Ô Mạn và Truy Dã sang một góc, lo lắng hỏi: “Dụ Gia Trạch vẫn chưa chịu đi à?”
Ô Mạn có chút ngại ngùng: “Là tại tôi cả, xin lỗi đạo diễn.”
“Thế này đi, chúng ta sẽ sửa lại hành động ở cảnh này.” Uông Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc Trần Nam sắp hôn xuống, Đặng Lệ Chi né tránh. Diễn biến tâm lý này vẫn hợp lý. Chúng ta sẽ quay trước một phiên bản như vậy. Nếu Dụ Gia Trạch rời đi sớm, khi đó sẽ dọn trường quay để quay lại đúng kịch bản gốc.”
Truy Dã đứng khoanh tay suốt quá trình bàn bạc, không lên tiếng.
Chu Yêu Yêu
Sau khi thống nhất, Uông Thành cho hai người thử diễn sơ qua rồi nhanh chóng bắt đầu quay.
Trong kịch bản, tuy Đặng Lệ Chi đã đồng ý với yêu cầu của Trần Nam, nhưng trong lòng cô vẫn chưa thể thoải mái đón nhận. Ngay cả đồ bơi cũng không chịu thay, chỉ nói: “Tôi nhìn cậu chơi là được rồi.”
Điều này khiến Trần Nam chơi không vui, suốt cả buổi cứ ủ rũ.
Vì vậy, trong quá trình quay chính thức, phần đầu Ô Mạn không cần xuống nước, cô xử lý khá thuần thục.
“Chị, chị như vậy là gian xảo quá rồi. Rõ ràng đã đồng ý hẹn hò như một cặp tình nhân, mà giờ lại trông giống như một bà mẹ đưa con đi chơi vậy.” Trần Nam bám vào mép bể bơi, ngước lên nhìn Đặng Lệ Chi đang đứng bên ngoài. “Chị không thấy chán sao?”
“Tôi đang nhìn cậu mà, sao có thể chán được?”
Một câu nói khiến Trần Nam đỏ bừng mặt, cậu lập tức lặn xuống nước, vội vã bơi đi hướng khác, vừa lúng túng vừa đáng yêu.
Cô đứng trên bờ, cầm điện thoại của Trần Nam. Một tin nhắn được gửi đến, cậu không đặt chế độ ẩn nên nội dung hiện rõ ràng.
Là tin nhắn từ cô gái từng bắt chuyện với cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-16.html.]
“Cậu định thi vào trường nào vậy? Tôi đã hỏi rất nhiều người rồi, cũng muốn tham khảo cậu một chút nữa~”
“À đúng rồi, hình như khối mình có tổ chức chuyến du lịch tốt nghiệp đến Đài Loan, cậu có muốn đi cùng không?”
Bầu trời u ám tụ đầy mây đen, xa xa vang lên những tiếng sấm rền rĩ.
Trần Nam bơi một vòng trở lại, thấy Đặng Lệ Chi đang cầm điện thoại thất thần, sắc mặt cô ảm đạm như chính bầu trời sắp mưa.
“Chị, có vẻ trời sắp mưa rồi.”
Cô hoàn hồn, hờ hững nói: “Ừ, vậy lên bờ đi, chúng ta tìm chỗ trú mưa.”
Trần Nam đảo mắt, không biết lại nghĩ ra chủ ý gì, liền bơi đi: “Chờ chút, tôi chơi thêm một vòng nữa.”
Mọi người trong hồ bơi vội vã rời đi trước khi cơn mưa ập đến, chẳng mấy chốc nơi đây trở nên vắng lặng, chỉ còn lại mình Trần Nam.
Những hạt mưa trút xuống, nhanh và dày đặc. Đặng Lệ Chi dùng túi che đầu nhưng vẫn bị ướt sũng. Cô nhìn qua màn mưa, hét lớn về phía Trần Nam đang không biết lặn ở đâu:
“Cậu đâu rồi? Mau lên đây!”
Mặt nước tĩnh lặng nhưng cũng đầy uy hiếp, Trần Nam trốn dưới nước, cố tình không trả lời cô.
“Đừng đùa nữa!”
Cô tiến đến gần mép bể để nhìn rõ hơn. Ngay khoảnh khắc cúi xuống, một bóng dáng tinh quái như người cá lao ra từ mặt nước, nắm lấy đôi chân cô.
“Dù sao cũng ướt rồi, xuống đây đi, Chị!”
Cậu bật cười, kéo cô ngã xuống nước.
Khi quay cảnh này, Ô Mạn liên tục tự trấn an mình. Cô nghĩ, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mình hẳn phải mạnh mẽ hơn chứ.
Nhưng khi dòng nước lạnh lẽo cuốn lấy đôi chân, ngập lên ngực, rồi dần dần bao phủ cả đầu, thế giới xung quanh bỗng nhiên méo mó.
Hồ bơi vốn trống trải đột nhiên đông kín người. Những đôi chân nhỏ bé của trẻ con, bộ n.g.ự.c đầy đặn của phụ nữ, bụng bia của đàn ông… Tiếng cười nói ồn ào vang vọng khắp nơi.
Gạch men trơn bóng dưới đáy hồ bơi bỗng trở nên cũ kỹ, phủ đầy những vết bẩn không thể tẩy rửa theo năm tháng. Ô Mạn nhìn qua làn nước lay động phía trên, bầu trời mưa rào đã biến mất, thay vào đó là một trần nhà kiểu bể bơi công cộng từ hơn hai mươi năm trước.
Một giọng nói phụ nữ dịu dàng vang lên, gần mà cũng xa vời vợi.
Bà nói: “Mạn Mạn, nín thở rất dễ học thôi.”
Ô Mạn quay đầu, bên cạnh cô xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ bơi đỏ. Đường nét khuôn mặt bà cực kỳ giống cô.
Đôi môi Ô Mạn không còn nghe theo ý muốn của cô nữa, mấp máy phát ra âm thanh trẻ con non nớt:
“Mẹ ơi, con không nín thở được lâu như vậy…”
Người phụ nữ thở dài: “Ngay cả nín thở cũng không biết, thì làm sao học bơi được? Thử lại lần nữa đi.”
Bà đặt tay lên đầu cô, nhấn mạnh xuống nước.
Màng nhĩ căng lên, âm thanh xung quanh xa dần. Mọi thứ diễn ra như có một lớp lọc trầm đục, chỉ có giọng nói trên đỉnh đầu là rõ ràng đến đáng sợ.
Dịu dàng mà tàn nhẫn.
“Phải biết nhiều kỹ năng mới có thể trở thành ngôi sao lớn. Mẹ làm thế này cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”
Ô Mạn hổn hển giãy giụa trong nước, muốn ngoi lên, nhưng bàn tay đè đầu cô xuống lại mạnh hơn.
Nhấn xuống. Giãy giụa. Nhấn xuống. Giãy giụa.
Dần dần, cô ngừng vùng vẫy.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, có một bàn tay giữ lấy gáy cô, truyền vào miệng cô một luồng không khí ấm áp.
Ô Mạn lờ mờ mở mắt, mọi thứ xung quanh trở lại bình thường.
Mưa vẫn đang rơi, thậm chí còn nặng hạt hơn trước. Tiếng sấm gần hơn, như thể đang nổ ngay trên đầu họ.
Nhưng giữa mặt nước mong manh này, chỉ có hai người họ ôm lấy nhau dưới đáy hồ, thế giới trở nên yên bình, an toàn đến lạ.
Môi Truy Dã chạm vào cô, cố gắng hô hấp nhân tạo, kéo cô trở lại thực tại. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, những cảnh trong phim truyền hình c.h.ế.t tiệt đều là giả, dưới nước căn bản không thể làm được. Ô Mạn sau khoảnh khắc đó vẫn uể oải, nửa tỉnh nửa mê, bấu chặt lấy vai cậu.
Đôi mắt cô nhập nhèm, chạm phải ánh mắt lo lắng của Truy Dã. Như được nước hồ rửa sạch, đôi mắt ấy vừa ngạo nghễ vừa thuần khiết, không tì vết. Khi nhìn cậu, trong đáy mắt cô bỗng gợn lên những con sóng dịu dàng.
Cậu khàn giọng nói: “Tôi đưa chị lên.”
Đột nhiên, mặt nước dữ dội d.a.o động, cùng với tiếng sấm nổ vang.
Một bóng người từ trên lao xuống đáy nước.
Ô Mạn nhìn rõ khuôn mặt càng lúc càng gần kia, ý thức mơ hồ của cô lập tức trở nên rối loạn.
Dụ Gia Trạch đang bơi về phía họ.
Bóng dáng ấy mơ hồ chồng lên hình ảnh của anh ta mười năm trước.
Chiếc sơ mi lụa đen ướt đẫm bám sát cơ thể, phần tóc mái vốn được vuốt chỉnh chu rũ xuống lòa xòa, khiến anh ta bớt đi vài phần lạnh lùng xa cách, lại càng giống với con người anh ta thuở trẻ.
Gương mặt không biểu cảm chìm trong làn nước, đẹp đẽ như một bức tượng điêu khắc, toát ra vẻ lạnh lùng vô cảm.