Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-02-10 13:17:58
Lượt xem: 20

Cửa thang máy vừa mở, Dụ Gia Trạch mới bước ra được hai bước thì cửa thang máy bên cạnh cũng mở ra. Nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn mà Ô Mạn đã gọi, loạng choạng bước ra ngoài.

Chiếc khay che mất tầm nhìn của cô, khiến cô đ.â.m sầm vào Dụ Gia Trạch.

Ô Mạn gọi món mì trộn khô với sốt gạch cua và hàu sống. Giờ đây, dầu sốt gạch cua b.ắ.n tung tóe lên vạt áo gió của anh ta.

Không khí lập tức đông cứng lại. Nữ nhân viên phục vụ hít sâu một hơi, cúi đầu liên tục, sắp khóc đến nơi:

“Xin lỗi, xin lỗi, thưa ngài! Tôi thực sự không cố ý…”

Dụ Gia Trạch nổi gân xanh trên trán.

Trong phòng, Ô Mạn nghe thấy câu hỏi của Truy Dã thì ngẩn người một lát, bật cười hỏi lại:

“Vậy trong mắt cậu, tôi là gì?”

“Chị là Ô Mạn, sinh ra vào mùa đông lạnh giá, trông có vẻ băng lãnh và thờ ơ như mùa ấy. Miệng rất cứng, nhưng lúc cười lại rất mềm. Mắt chị sẽ nheo lại, còn nốt ruồi dưới khóe mắt cũng sẽ hơi cong lên.”

Truy Dã đáp không chút do dự.

Chu Yêu Yêu

Cô im lặng một lúc rồi nói:

“Quan sát kỹ ghê nhỉ, đây là bản năng thiên phú của diễn viên sao?”

“Không hẳn, ai cũng có thể làm được, chỉ cần để tâm.”

Trong lòng Ô Mạn bỗng chốc có một con quay xoay tít, ong ong náo loạn, nhưng cô lại bình tĩnh đè nó xuống.

Truy Dã hơi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn:

“Chỉ có mình tôi nói thôi thì không công bằng. Vậy trong mắt chị, tôi là một kẻ lãng tử à?”

“Lãng tử, ảnh đế, trẻ con… Cậu là gì trong mắt tôi không quan trọng.” Ô Mạn hơi ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa họ. “Giới giải trí là như vậy, đừng bận tâm người khác thực sự nghĩ gì. Mối quan hệ bề ngoài chỉ có một loại—chúng ta đóng phim, tức là bạn diễn, đồng nghiệp, chỉ vậy thôi.”

Truy Dã thu tay về, chậm rãi đứng thẳng dậy.

“Chị vẫn là chị, lớn hơn tôi nhiều, nhìn thấu mọi chuyện.”

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía đèn sàn.

“Cậu cứu tôi hai lần, tôi dạy cậu hai bài học, chúng ta xem như hòa nhau.”

“Hòa nhau—?” Truy Dã kéo dài giọng: “Cái này không tính. Sao nghĩ thế nào cũng thấy tôi bị thiệt.”

“Vậy cậu còn muốn gì nữa?”

“Nói chung, chị nợ tôi một ân tình.”

Ô Mạn bất lực nói:

“Được rồi, xem như tôi nợ cậu một ân tình. Giờ cậu đi được chưa?”

Cô qua loa đồng ý, rồi tiễn Truy Dã ra cửa, dõi theo bóng dáng cậu biến mất nơi góc hành lang bên trái.

Vừa định đóng cửa, thì bóng dáng của Dụ Gia Trạch xuất hiện ở góc thang máy bên phải.

Không hề phóng đại khi nói rằng, khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Gia Trạch xuất hiện, Ô Mạn đột nhiên lạnh toát cả sống lưng. Cơn ớn lạnh như dòng điện chạy dọc từ đầu đến chân.

Từ lúc Truy Dã rời đi đến khi Dụ Gia Trạch đến, chỉ cách nhau hai, ba giây.

Ô Mạn còn chưa hoàn hồn thì đã nghe thấy anh hỏi:

“Sao em lại đứng trước cửa?”

Cô ngừng lại một chút, nhanh trí đáp:

“Tôi gọi dịch vụ phòng nhưng mãi chưa đến. Đói quá chịu không nổi, tính xuống ăn luôn.”

Dụ Gia Trạch nhìn cô một cách khó hiểu, rồi hất vạt áo gió lên, chỉ vào vết bẩn:

“Hóa ra đó là món em gọi.”

Đến lúc này, Ô Mạn mới nhận ra, khoảng cách thời gian chuẩn xác đến thần kỳ kia là do chính cô gọi dịch vụ phòng tạo ra.

… Nếu trên đời này thật sự có thần linh, thì thần linh của tôi chắc chắn chính là cái dạ dày này!

Phần quay ngoại cảnh tại Quảng Châu kết thúc, Ô Mạn và Chung Nhạc Thanh cùng tổ B trở về Bắc Kinh quay nội cảnh. Trong khi đó, Truy Dã theo tổ A đến Hồng Kông để hoàn thành các cảnh còn lại liên quan đến một mình nhân vật.

Đinh Giai Kỳ đã hoàn tất vai diễn của mình và phải quay về trường học. Ngày chia tay, cô ấy rất bịn rịn, mắt đỏ hoe nói rằng sẽ nhớ mọi người. Uông Thành xoa đầu cô, bảo cô cố gắng thi cử, đến buổi tiệc mừng phim đóng máy sẽ gặp lại.

Có người rời đoàn giữa chừng, dĩ nhiên cũng có người mới gia nhập.

Người mới đến là diễn viên đóng thế riêng của Ô Mạn—Phó Tĩnh Nhã. Vì những cảnh quay sau này ở Bắc Kinh có liên quan đến cảnh giường chiếu, nên cô ấy không theo đoàn đến Quảng Châu mà về Bắc Kinh trước, đến giờ mới chính thức vào đoàn.

Ô Mạn vẫn nhớ lần đầu tiên thấy Phó Tĩnh Nhã cởi áo, cô đã bị giật mình. Bởi vì trên lưng Phó Tĩnh Nhã cũng có một vết giống như vết lông vũ bị gãy, y hệt như của cô.

Cô không nhịn được hỏi:

“... Đây cũng là vết bớt của cô à?”

Phó Tĩnh Nhã lắc đầu:

“Sao có thể chứ, chị Mạn. Em thích chị quá nên đã mang ảnh của chị đi xăm một hình y hệt.”

Ô Mạn không biết nói gì cho phải.

Cô khuyên nhủ:

“Nếu em muốn theo nghiệp diễn viên, thì sau này tốt nhất nên đi xóa nó đi.”

Phó Tĩnh Nhã ngẩn ra, rồi cười ngọt ngào:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-18.html.]

“Cảm ơn chị Mạn. Trước mắt cứ để em học hỏi chị đã.”

Trước đây, vì Dụ Gia Trạch không cho phép Ô Mạn nhận cảnh giường chiếu, cảnh quay táo bạo nhất cũng chỉ là tắm rửa hoặc cởi áo đứng yên. Phó Tĩnh Nhã chỉ cần đứng thế là đủ, chẳng đòi hỏi kỹ thuật gì.

Nhưng lần này, giống như Ô Mạn, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy phải đóng cảnh giường chiếu thực sự trước máy quay.

Ô Mạn không nói với cô ấy rằng sau khi quay cảnh nền xong, cô vẫn phải tự mình đóng chính. Thế nên, Phó Tĩnh Nhã lo lắng đến mức luống cuống, dù chỉ cần xuất hiện từ cổ trở xuống, cô ấy vẫn phải thực sự diễn cùng bạn diễn.

Huống hồ, đối tượng diễn cùng lần này lại là Truy Dã—người đang nổi đình nổi đám.

Phó Tĩnh Nhã hơi xấu hổ hỏi:

“Em đã xem đi xem lại cảnh anh ấy hút thuốc trong lầu xanh trong phim Nghiệt Tử… Nhìn mà tim thiếu nữ cũng rung động… Anh ấy ngoài đời thế nào ạ?”

Ô Mạn nhàn nhạt đáp:

“Cô sắp gặp rồi đấy.”

Vài ngày sau, đoàn phim của Truy Dã kết thúc phần quay tại Hồng Kông, tổ A quay trở lại phim trường để hội ngộ cùng mọi người. Sau khi điều chỉnh trạng thái, đoàn phim nhanh chóng bắt tay vào quay.

Phó Tĩnh Nhã cũng như mong muốn gặp được Truy Dã. Hai người lịch sự bắt tay, rồi chuẩn bị quay cảnh giường chiếu.

Trước đó, Ô Mạn phải hoàn thành phần quay các cảnh thoại. Phó Tĩnh Nhã khoác khăn tắm đứng chờ một bên, sau đó mới đến lượt hai người tiếp tục cảnh quay.

Cảnh giường chiếu này trong kịch bản là lần đầu tiên của Đặng Lệ Chi và Trần Nam. Nó diễn ra vào ngày kỷ niệm kết hôn của cô với Từ Long – ngày mà anh ta cho cô "leo cây".

Bữa ăn thịnh soạn chuẩn bị sẵn trong khách sạn không hề động đến. Sau khi cúp điện thoại của Từ Long, cô quấn mình trong cơn mưa tầm tã trở về nhà.

Vừa mở cửa, cô đã nhìn chằm chằm vào chậu lan trên bệ cửa sổ, trong lòng dâng lên cơn xúc động muốn đẩy nó xuống.

Nhưng cuối cùng cô không làm vậy. Chỉ nhẹ nhàng đặt nó sang bàn trà, sau đó khoanh tay ngồi xổm bên cạnh, hòa vào tiếng sấm rền mà bật khóc nức nở.

Cửa phòng mở ra. Trần Nam – người lẽ ra đang ở lớp tự học buổi tối – xuất hiện sau lưng Đặng Lệ Chi.

Cậu luống cuống cởi áo khoác đắp lên người cô, hoang mang ngồi xổm xuống bên cạnh.

“Chị, chị sao vậy?”

Đặng Lệ Chi không kìm được nước mắt, mất kiểm soát như một đứa trẻ, vừa khóc vừa lau nước mắt, nước mũi lên áo khoác của Trần Nam, nấc nghẹn: “Đừng lo… Chị… chị sẽ… giặt… lại…”

Trần Nam dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm thấy dáng vẻ khóc lóc yếu đuối này của cô đáng yêu vô cùng.

Cậu nghiến răng, ôm cô vào lòng: “Đang buồn mà còn nghĩ đến chuyện dọn dẹp, chị là cô gái ốc sên* sao?” (điển tích về cô gái ốc sên chăm chỉ, siêng năng.)

“Chị còn ướt lắm, đừng ôm chị.”

Đặng Lệ Chi đẩy tay giãy giụa, nhưng Trần Nam lại nhanh chóng ôm chặt cô hơn.

Cậu thiếu niên bướng bỉnh nói: “Em cứ muốn ôm đấy.”

Đặng Lệ Chi không tránh nữa, dừng lại trong vòng tay Trần Nam. Vòng ôm của chàng trai trẻ nóng hổi, là nơi trú ẩn duy nhất trong đêm xuân gió rét mưa rào này. Cơ thể cô dần thả lỏng, xoay người vùi đầu vào lồng n.g.ự.c rắn rỏi của cậu.

Nhưng Trần Nam lại nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn mình.

“Chị” cậu dịu dàng nói, “Hôm nay chị rất đẹp, nhưng khi khóc thì không đẹp chút nào.”

Cậu cúi đầu xuống, như một chú cún nhỏ vươn lưỡi, cẩn thận l.i.ế.m đi vệt nước mắt trên má cô.

“Đừng khóc.”

Tựa như một nụ hôn mà không phải hôn, hơi ấm từ bờ môi đặt trên má vào khoảnh khắc Đặng Lệ Chi nghiêng người tiến đến đã hoàn toàn biến chất.

Chàng trai giữ lấy eo cô, cô rung động lùi lại một bước, trong đầu còn sót lại chút tỉnh táo, muốn thoát khỏi tòa tháp Babel đầy tội lỗi này. Nhưng cậu thiếu niên đã nếm được vị ngọt thì không chịu nhường nhịn, một chân cài vào giữa hai chân cô. Cô còn muốn né tránh, suýt nữa va vào chân bàn trà, nhưng cậu đột nhiên đưa tay đỡ lấy. Lực hơi mạnh một chút, bàn trà chao đảo, chậu lan đặt ở rìa cũng lung lay theo.

Nhưng không ai để ý đến nó nữa.

Lần lắc thứ ba, "Bốp——" một tiếng, chậu lan rơi xuống nền gạch men lạnh lẽo, vỡ thành từng mảnh.

Máy quay cuối cùng lấy nét vào những cánh hoa vỡ nát ở tiền cảnh, rồi dần dần điều chỉnh tiêu cự về phía hậu cảnh—nơi đôi chân của chàng trai và người phụ nữ đang quấn lấy nhau.

Mắt cá chân trắng nõn của người phụ nữ bị vấy bẩn bởi những mảnh đất nhỏ. Cô biết, vết bẩn này sẽ không bao giờ rửa sạch được.

"Cắt. Chuẩn bị cho cảnh có diễn viên đóng thế phần thân trên."

Ô Mạn buông Truy Dã ra, thở hổn hển lùi hai bước. Vừa rồi họ không thực sự hôn nhau, bởi vì máy quay chỉ bắt được cảnh tay và phần thân dưới, nên Truy Dã chỉ cúi đầu cọ vào cổ cô.

Nhưng trái tim Ô Mạn vẫn đập rất nhanh, nhưng cô hiểu rõ—đó là cảm xúc thuộc về Đặng Lệ Chi, không phải của cô.

Phó Tĩnh Nhã đứng bên cạnh tròn mắt kinh ngạc.

Lúc chuẩn bị thay vai, cô không nhịn được nói: "Chị Mạn, chị bị nhập hồn à? Em thực sự bị dọa sợ rồi đó..."

"Chị coi như cô đang khen chị đi." Ô Mạn ngồi xuống trước màn hình giám sát quan sát, "Tiếp theo cố lên nhé."

Cảnh tiếp theo là Trần Nam bế Đặng Lệ Chi lên ghế sofa, lúc này quần áo cô đã bị cởi bỏ.

Phó Tĩnh Nhã bước đến vị trí đã được đánh dấu trên sofa, từ từ cởi áo choàng tắm. Bên trong không phải là cơ thể trần trụi mà là bộ nội y được nhà thiết kế chuẩn bị cho Đặng Lệ Chi.

Ánh mắt Ô Mạn vô thức lướt xuống góc phải màn hình, nơi một góc máy khác đang quay Truy Dã.

Uông Thành ấn nút bộ đàm: "Chuẩn bị xong thì bắt đầu."

Khoảnh khắc bảng đạo diễn kêu "cạch", Ô Mạn nín thở, tầm mắt khóa chặt vào góc phải màn hình. Cô chỉ đơn thuần là tò mò… Khi đối mặt với một "Đặng Lệ Chi" khác, Truy Dã có thể toàn tâm toàn ý nhập vai như lúc diễn với cô không?

Trên màn hình chính là cận cảnh bàn tay. Ngón tay của Truy Dã men theo đường eo người phụ nữ trượt lên, lần tìm móc khóa của áo lót. Ngón tay cậu hơi run rẩy, cài hai lần vẫn không mở được.

Chỉ là một động tác tay đơn giản, nhưng sự bối rối, căng thẳng và trân trọng của cậu đều được thể hiện một cách chân thực nhất.

Thì ra khi đối mặt với một người khác, cậu ta cũng có thể lập tức nhập vai.

Đúng là một diễn viên giỏi.

Loading...