Sa Vào Đêm Xuân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-02-09 00:50:29
Lượt xem: 42
Vừa mới đăng bài xong, Ô Mạn liền nhận được cuộc gọi liên hoàn như đòi mạng từ Triệu Bác Ngữ.
“Tổ tông của tôi ơi, lại có chuyện gì nữa đây?”
“Chỉ là dạy cho một đứa trẻ không biết trời cao đất dày một bài học.”
“Đứa trẻ này là người vừa mới debut đã đè bẹp các diễn viên gạo cội, mỗi lần xuất hiện đều leo top hot search và áp đảo hết lưu lượng đấy! Chúng ta không cần phải đối đầu với cậu ta đâu!”
Ô Mạn thờ ơ lướt xem bức ảnh do mấy tài khoản tin tức chụp lén. Chất lượng ảnh khá mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ Hà Tuệ Ngữ trông như đã say mèm, được Truy Dã nửa dìu nửa bế xuống xe.
“Cũng không tính là đối đầu đâu, tôi chỉ muốn nhắc nhở một chút rằng con người không nên có tư tưởng "não yêu đương", nhất là trong giới giải trí. Đứng ra bênh vực bạn gái tin đồn, rồi quay lưng nói xấu đối thủ cạnh tranh sau lưng, đó là hành vi thấp kém nhất.”
“Nói thì cũng không sai… nhưng mà… cái giải này của chúng ta đúng là cũng không vững chắc lắm, công khai khiêu chiến như vậy không phải cách tốt nhất…”
“Triệu quản lý!”
Triệu Bác Ngữ im bặt. Anh ta biết, mỗi khi Ô Mạn gọi mình như vậy, tức là cô đang thực sự tức giận.
“Đáng tiếc là anh không có cơ hội trải nghiệm cảm giác dẫn dắt một thiên tài, lo lắng đủ thứ chắc cũng mệt mỏi lắm nhỉ? Bật mí cho anh một tin, nghe nói Truy Dã vẫn chưa có quản lý đâu.”
Nói xong, cô cúp máy luôn.
Cảm giác sảng khoái vì pha phản công vừa rồi bị cuộc điện thoại này phá tan. Ô Mạn mở Weibo lên xem, hot search số một đã trở thành #Ô Mạn trượt tay. Bình luận phía dưới đang nổ ra một trận chiến khốc liệt giữa fan hai bên.
@Hà Mã To Mồm Đừng Có Láo:
Người đẹp thật đáng thương. So về thảm đỏ hay giải thưởng, cái nào mà không đè bẹp con hà mã kia? Hà mã ngoài việc "trâu già gặm cỏ non" thì còn biết làm gì khác không? Chọn cỏ non mà cũng chọn thứ không có mắt nhìn, đúng là chẳng có tố chất! Gì đây? Người đẹp giành giải thì là giải rởm, chẳng lẽ cứ phải là người yêu cậu ta đoạt giải thì mới là danh chính ngôn thuận à?
@Hôm Nay Ô Mạn Mua Giải Chưa:
Cười muốn nội thương mất thôi. Hà Tuệ Ngữ ngoài chuyện "trâu già gặm cỏ non" thì còn làm được gì khác? Rốt cuộc ai mới là kẻ chỉ biết dựa vào đàn ông, ai có mắt thì tự hiểu. Đến giải Kim Tượng mà cũng có thể "mua" được, đúng là đẳng cấp đỉnh cao!
@Truy Đuổi Ngọn Lửa:
Cái đám cá mực ngu ngốc, hai nhà các người có thể cãi nhau mà đừng kéo Truy Dã vào được không?! Không có tên anh ấy thì mấy người hết hot à? Đã đính chính bao nhiêu lần rồi, Truy Dã chỉ là hậu bối lịch sự đưa tiền bối về nhà thôi! Một bức ảnh khởi đầu, một cái miệng bịa chuyện, đính chính đến gãy cả chân! Quan tâm đến phim của ảnh đế Cannes nhiều vào đi, cảm ơn!
@Netizen Tiểu Chương:
Ủa khoan đã, fan ảnh đế cũng biết tranh thủ cơ hội tẩy trắng vậy sao? Mới ra mắt bao lâu mà đã bị đồn đại với từ tiểu hoa đến đại hoa? Rõ ràng là con bướm lả lướt mà còn thích dựng hình tượng ngoan ngoãn cấm dục? Mắt công chúng không phải bị mù đâu nhé. Còn cái gọi là "lịch sự đưa tiền bối về nhà", sao đến lượt tiền bối Ô Mạn thì lại lớn tiếng hỗn xược vậy? Đúng là kiểu "lịch sự có chọn lọc".
Càng đọc, sắc mặt Ô Mạn càng sa sầm. Rõ ràng cô đã chơi một ván bài lật ngược tình thế vô cùng đẹp, vậy mà lại bị một kẻ không liên quan phá hỏng thành vũng nước đục ngầu.
Từ tận đáy lòng, cô chán ghét vị ảnh đế mới nổi này, ngay cả mặt cũng chưa từng gặp.
Trở về khách sạn, dù đang rất buồn ngủ, Ô Mạn vẫn cố gắng ngâm mình trong bồn tắm. Trong cơn mơ màng, cô vô thức ngủ thiếp đi, mãi đến khi bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Trên màn hình hiển thị cái tên Du Gia Trạch.
Cơn buồn ngủ bay mất hơn nửa, cô nhấn mở loa ngoài. Giọng nói trầm ổn của người đàn ông chậm rãi vang lên.
“Tôi gọi hơn mười phút rồi.”
“Xin lỗi, đã để ngài đợi lâu.”
“Tôi chờ không chỉ mười phút này đâu.”
Anh đang nhắc đến tin nhắn "quà tặng kỷ niệm 10 năm" mà cô chưa trả lời.
“Ngài để tôi lơ lửng một tháng trời, còn tôi chỉ chậm trả lời vài tiếng, thế cũng nhẹ nhàng lắm rồi chứ?”
“Đồ lừa đảo, rõ ràng là lợi dụng tôi xong rồi ném sang một bên không thèm đoái hoài.”
Du Gia Trạch dường như đang cởi cà vạt, trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, hòa cùng giọng nói lười biếng của anh.
“Danh hiệu ảnh hậu Kim Tượng này, món quà này có vừa ý không?”
Ô Mạn khẽ "ừm" một tiếng.
“Nếu như ngài không để tôi thấp thỏm đoán mò, có lẽ tôi sẽ càng thích nó hơn.”
"Khi cảm thấy không còn hy vọng, bỗng nhiên tìm được lối thoát, chẳng phải rất thú vị sao?"
Giọng anh ta dịu dàng: "Giải thưởng không quan trọng, tôi chỉ muốn nhìn thấy em bất ngờ."
Nước đã lạnh, Ô Mạn rùng mình.
"Thực ra nếu em hỏi tôi, tôi sẽ nói cho em biết."
Anh ta khẽ thở dài: "Tiếc là em không chịu đến tìm tôi. Nếu tôi cứ không tìm em, có phải em sẽ coi như tôi đã chết, thậm chí còn chuẩn bị cả bia mộ giúp tôi rồi không?"
Cô bực bội "Xì! Đừng nói mấy chuyện c.h.ế.t chóc vớ vẩn."
Anh ta bật cười: "Em đang lo cho tôi à?"
"Chỉ là không may mắn thôi."
Ngữ điệu Du Gia Trạch nhẹ nhàng: "Đừng lo. Dù tôi c.h.ế.t vào ngày mai hay một trăm tuổi mới chết, nơi cuối cùng tôi nhớ đến chắc chắn sẽ là bên cạnh em."
Ô Mạn cảm thấy buồn cười.
Năm nào trên phố cũng có tin đồn cô và Du Gia Trạch chia tay, nhất là sau khi cô bước qua tuổi ba mươi, giọng điệu gièm pha ngày càng nhiều. Họ dường như cho rằng phụ nữ qua ba mươi là phải nhường chỗ, để những người trẻ trung xinh đẹp hơn thế chỗ.
Nhưng thực tế, sự kiểm soát của Du Gia Trạch đối với cô chỉ có ngày càng tăng.
Câu nói tình cảm trong điện thoại nghe qua thì ngọt ngào, nhưng nếu dịch thẳng ra thì lại đầy ám ảnh:
"Nơi cuối cùng tôi đến sẽ là bên em."
Chẳng phải có nghĩa là "Dù làm ma cũng không buông tha em sao?"
Hôm sau, chuyến bay cô đặt là vào buổi tối, nhưng Ô Mạn vẫn thức dậy từ sớm.
Mấy năm nay, giấc ngủ của cô không ổn định, lúc thì ngủ giờ này, lúc lại ngủ ở nơi khác. Nhưng may mắn là cô không cần phải ngủ cùng những người khác nhau.
Sau một năm bước chân vào giới giải trí, cô đã ở bên Du Gia Trạch. Lúc ấy cô mới hai mươi mốt, ngoài gương mặt ra thì không có gì cả. Du Gia Trạch hai mươi sáu tuổi, không chỉ có diện mạo, mà còn có tất cả.
Bao nhiêu người muốn leo lên giường anh ta, bất kể địa vị, bất kể giới tính, nghĩ mọi cách để gặp anh ta, gọi anh ta một tiếng đầy quyến rũ: "Du thiếu gia."
Thế mà lần đầu tiên gặp Du Gia Trạch, cô lại cứng nhắc nói một câu: "Chào ngài."
Du Gia Trạch thờ ơ nhìn sang, quan sát cô với ánh mắt thiếu hứng thú rồi hỏi:
"Cô là khúc gỗ à?"
Ô Mạn lắp bắp: "Chữ 'Ngài' tách ra là chữ 'Nhĩ' và chữ 'Tâm'. Điều đó có nghĩa là 'Ngài ở trên trái tim tôi'."
<<Trong tiếng Trung, khi xưng hô với người đối diện thường dùng chữ Nhĩ (你) nghĩa là anh/cô/chị/em…tương đương chữ “You” trong tiếng anh. Ngoài ra có thêm 1 chữ khác dùng để tăng sắc thái trân trọng hơn khi gọi người đối diện là chữ Nâm (您) – là chữ Nhĩ (你) có thêm chữ Tâm (心) ở dưới>>
"Nhóc con này quê mùa quá." Anh ta cười, "Nhưng quê một cách đáng yêu."
Mọi người lúc đó đều nghĩ cô không có cửa, nhưng Du Gia Trạch lại hỏi: "Cô tên gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-2.html.]
Chu Yêu Yêu
"Ô Mạn, con quạ bay ra từ dây leo."
Anh ta trầm ngâm: "Quạ không may mắn lắm, gọi cô là 'Chim nhỏ' đi."
Mọi người đều cho rằng họ chỉ là một mối quan hệ chóng vánh. Dù sao thì trước Ô Mạn, người ở bên Du Gia Trạch lâu nhất cũng chưa từng quá mười ngày.
Ai ngờ mười ngày kéo dài thành mười năm, cô bị trói chặt bên cạnh anh ta, chứng kiến anh từ "Du thiếu gia" trở thành "Du tiên sinh".
Còn cô, vẫn luôn gọi anh bằng "Ngài".
Ô Mạn xuống lầu, đến phòng gym của khách sạn tập luyện một giờ như thường lệ. Khi quay lại, cô thấy Triệu Bác Ngữ—người lẽ ra phải ở cách đây cả ngàn dặm—đang chờ trước cửa phòng.
Anh ta mặt mày ủ rũ: “Tổ tông của tôi ơi, tôi lặn lội đường xa đến đây chịu phạt rồi, đừng giận nữa mà."
Ô Mạn không đáp, chỉ mở cửa đi vào, nhưng cánh cửa không đóng hẳn, như ngầm cho phép anh ta vào theo. Triệu Bác Ngữ thở phào, vội vàng bước vào và đẩy một xấp kịch bản in giấy về phía cô.
"Tin cô đoạt giải vừa ra, quá trời người tìm tôi để bàn chuyện hợp tác. Tôi đã chọn cả đêm, nhặt ra mấy kịch bản tốt nhất gửi ngay cho cô. Xem thử đi, thích cái nào?"
Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng: "Được, để tôi xem."
Triệu Bác Ngữ kiên nhẫn ngồi chờ, quan sát cô lật từng trang một, nhưng sắc mặt cô ngày càng thờ ơ.
"Từ chối hết đi."
"Tô tông ơi, đây toàn là những dự án hot nhất hiện nay! Dàn cast hạng A, lưu lượng khủng. Cô không thích mấy cái này, vậy cô muốn gì?"
Cô muốn gì?
Ô Mạn sững người một lúc, sau đó ném điện thoại về phía anh ta mà không nói gì. Triệu Bác Ngữ vội vàng bắt lấy, nhìn vào màn hình—đó là trang cá nhân của cô trên Douban.
"Anh nhìn xem những tác phẩm này, cái nào không phải là phim lớn, cái nào không có lưu lượng khủng, nhưng cái nào được trên 8 điểm?"
Ô Mạn cười nhạt: "Ngay cả khi tôi đã đoạt Kim Tượng thì sao? Những gì đưa tới vẫn là mấy thứ cũ rích này, có gì hay ho không?"
"Những trò mánh khóe trong đây, tôi, cô, nhà sản xuất, thậm chí là không ít fan đều rõ. Cô nghĩ rằng đoạt Kim Tượng là có thể lên một tầm cao mới à? Dù cô có giận tôi thế nào đi nữa, tôi vẫn phải nói—cô đang mơ giữa ban ngày đấy."
Triệu Bác Ngữ nghiêm túc nói: "Trừ khi, cô có thể giành được một giải thưởng ở tầm cao hơn, khiến tất cả phải câm nín."
"Kim Tượng đã là đỉnh cao trong nước rồi."
"Ai nói chúng ta phải tự bó hẹp trong nước?"
Triệu Bác Ngữ do dự một lúc, rồi nghiến răng rút một kịch bản riêng biệt từ trong túi ra, đặt lên bàn trước mặt cô.
"Cô xem cái này đi."
Ô Mạn không có hứng thú với kiểu úp mở của anh ta, lười biếng tựa lưng vào ghế lật xem. Nhưng càng đọc, cơ thể cô càng dần ngồi thẳng lên.
Cô ngước mắt lên: "Kịch bản này là sao?"
Tim Triệu Bác Ngữ siết chặt. Quả nhiên.
"Đây không phải kịch bản người ta đưa đến, mà là tôi tự đi tìm. Phải thử vai. Bởi vì đây là tác phẩm mới của đạo diễn phim 'Nghiệt Tử', mục tiêu là Cành Cọ Vàng. Đây là một dự án cực kỳ hiếm có, nhưng với cô thì quá khó để quyết định."
"Tại sao?"
"Có nhiều cảnh hôn, còn có cảnh giường chiếu."
"..."
"Một kịch bản thực sự tốt sẽ không né tránh mặt tối trong bản năng con người. Nhưng cô trước giờ không thể nhận thể loại này. Vì thế, những kịch bản cô có thể nhận bị hạn chế, không có đạo diễn giỏi mời, không có bạn diễn xuất sắc để nâng đỡ. Cô có thể đi đến bước này đã là cực hạn rồi."
Anh ta không thấy được biểu cảm của Ô Mạn, vì cô đã xoay lưng lại, đối diện với rèm cửa dày, để lộ một phần tóc sau đầu màu đỏ sẫm.
"TiểÔ Mạn, tôi chưa từng nghĩ cô không có thiên phú. Ngược lại, cô rất có linh khí. Nếu không, tôi đã không chọn cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chúng ta đã đi cùng nhau bao nhiêu năm, tôi biết cô không cam lòng. Tôi cũng biết cô luôn muốn đột phá. Vì vậy, tôi nghĩ cả đêm, vẫn quyết định mang kịch bản này đến. Chọn thế nào, là tùy ở cô."
"Anh giấu Du Gia Trạch để đưa tôi cái này, đúng không?"
Ô Mạn nhắc nhở: "Nếu tôi nhận, anh cũng sẽ bị liên lụy đấy."
"Chuyện đó tôi đương nhiên hiểu rõ." Anh ta ngừng một chút, rồi tiếp tục, "Nhưng nếu tôi có thể tận tay đưa một diễn viên lên đỉnh vinh quang - Nữ diễn viên chính xuất sắc tại Cannes, sự nghiệp của tôi cũng coi như viên mãn."
Ô Mạn quay lại, góc của bản thảo trong tay đã bị cô bóp rách.
"Anh Triệu, cảm ơn anh."
Triệu Bác Ngữ thoáng chốc sững sờ. Lần cuối cùng Ô Mạn gọi anh là "Anh Triệu" là khi nào nhỉ? Năm năm trước? Hay tám năm trước?
Cô khẽ nói: "Giúp tôi liên hệ đi, tôi muốn thử."
"Cô chắc chứ?"
"Thử xem thôi. Biết đâu người ta còn chẳng thèm để mắt tới tôi." Ô Mạn cào nhẹ lòng bàn tay, "Nhưng trước khi buổi thử vai diễn ra, tuyệt đối không thể để Du Gia Trạch biết được."
Triệu Bác Ngữ lặng lẽ thu xếp, thông báo cho Ô Mạn về thời gian và địa điểm thử vai. Anh nói lần này sự cạnh tranh sẽ rất khốc liệt. Nhưng đến khi cô có mặt tại đó, cô mới nhận ra anh ta vẫn còn nói giảm đi rồi. Rất nhiều nữ diễn viên hạng A đang chờ đợi trong phòng, không khác gì hậu trường của một lễ trao giải danh giá.
Trong số đó, cô thấy Hà Tuệ Ngữ. Hà Tuệ Ngữ cũng thấy cô, nét mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Cô cũng đến đây à?"
"Tại sao tôi lại không thể đến?"
"Cô không xem bản thảo sao? Du tiên sinh cho phép cô nhận vai có mức độ này à?" Cô ta nhướng mày, "Cũng đúng, chắc cũng chẳng cần anh ta lo lắng, vì vai này vốn không đến lượt cô."
"Chó hoang thì đừng sủa bậy trước cửa nhà tôi, ồn c.h.ế.t đi được."
Ô Mạn bước qua cô ta, ngồi vào góc trong cùng, chăm chú đọc đoạn kịch bản thử vai mà nhân viên vừa phát.
Bộ phim có tên "Xuân Dạ" (Đêm Xuân), lấy bối cảnh một đêm mưa mùa xuân.
Nữ chính là một người vợ nội trợ 33 tuổi, đã có tám năm chung sống với chồng trong một cuộc hôn nhân không tình dục. Hai người cũng không có con, dù cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của chồng, nhưng cuộc sống lại giống như một con thuyền mắc cạn, chỉ lặp đi lặp lại một vòng luẩn quẩn.
Cho đến đêm đó, chồng cô đưa một chàng trai 18 tuổi về nhà, nói rằng cậu ta sẽ ở nhờ một thời gian để tập trung ôn thi đại học, mong cô chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Sóng lớn ập đến, con thuyền lật nghiêng.
Phân đoạn thử vai chính là cảnh gặp gỡ đầu tiên giữa nữ chính và chàng trai kia.
Cửa phòng chờ mở ra, đạo diễn Uông Thành bước vào. Ông ta gần 50 tuổi nhưng trông vẫn tràn đầy năng lượng. Dù đã có danh tiếng lẫy lừng, nhưng vẫn cúi chào mọi người đầy khiêm nhường.
"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến thử vai. Vì nam chính của bộ phim này tôi đã quyết định từ trước, nên hôm nay tôi cũng gọi cậu ấy đến để các cô diễn cùng."
Ô Mạn ngước mắt nhìn về phía cửa, tim cô bất giác thót lại.
"Truy Dã." Đạo diễn cất tiếng gọi.
Cậu ta bước vào, vừa tháo khẩu trang xuống, Ô Mạn đã liên tưởng đến rất nhiều hình ảnh—
Thác nước tung bọt, pháo hoa nổ rực, tiếng s.ú.n.g khai cuộc, lửa cháy bạt ngàn, tia chớp xé toang bầu trời mùa hạ…
Cậu ta mang theo cùng một loại khí chất với tất cả những thứ ấy—bùng nổ, mạnh mẽ, không thể kiểm soát.
Mà đó lại chính là những thứ cô căm ghét nhất vào lúc này.