Sa Vào Đêm Xuân - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-02-10 19:47:06
Lượt xem: 19
Khi Truy Dã cúi xuống hôn, khuôn mặt cậu thoáng nhăn lại một cách khó nhận ra.
Khóe môi Ô Mạn cong lên một nụ cười xấu xa.
Vừa kết thúc cảnh quay, cậu mở to mắt hỏi: “Chị cố ý à?”
“Tại tôi vội quay, quên ăn kẹo cho miệng ngọt.” Ô Mạn cuối cùng cũng thấy tâm trạng tốt lên, giả vờ áy náy: “Đắng lắm à?”
Truy Dã giật giật khóe miệng, chạy sang một bên uống nước ừng ực.
Ô Mạn nheo mắt cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Cảnh quay vẫn chưa hoàn tất, ngay sau đó còn một nụ hôn nữa. Ban đầu, đạo diễn Uông Thành có chút do dự không biết có nên cắt bỏ không, nhưng vì cảnh quay trước đã diễn ra suôn sẻ, vẫn còn dư dả thời gian, nên ông quyết định quay tiếp nụ hôn trong kịch bản.
Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn, Truy Dã ra ngoài một chuyến rồi mới quay lại phim trường.
Cảnh tiếp theo là Đặng Lệ Chi đẩy Trần Nam ra. Trần Nam cười hỏi cô: “Chị, lễ thượng vãng lai*, chị có muốn vẽ tôi không?”
Nói xong, anh tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cũ.
"Lễ thượng vãng lai" (礼尚往来): có qua có lại mới toại lòng nhau.
“Đừng đùa tôi nữa.”
Đủ thứ cảm xúc hỗn loạn không sao gọi tên cuộn trào trong lòng Đặng Lệ Chi. Cô bước lên hai bước, đẩy lại bảng vẽ vào lòng cậu.
Nhưng Trần Nam thuận thế nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước.
Cô loạng choạng một chút, vô tình ngồi hẳn lên eo cậu. Đầu ngón tay vừa chạm vào bờ vai cậu, thân thể vẫn còn chưa ổn định, Truy Dã đã nhanh chóng ôm lấy eo cô, ngẩng đầu, cằm cậu nâng lên với đường nét sắc sảo mạnh mẽ.
Đáng lẽ đó chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhẹ nhàng, lướt qua. Nhưng khoảnh khắc Truy Dã đặt tay sau gáy cô, mọi thứ đã thay đổi.
Lẽ ra chỉ cần chạm môi, nhưng cậu lại cạy mở hàm răng cô, đẩy một viên kẹo vào trong miệng.
Chu Yêu Yêu
Viên kẹo mơ đã lâu không nếm, ngọt dịu mà thoảng chút chua.
Cậu dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo sang cho cô.
Năm ngón tay siết chặt bờ vai cô đến trắng bệch, kéo theo nếp áo sơ mi nhăn nhúm. Hơi thở của Ô Mạn dồn dập, nửa phần lưng trần căng thẳng, từ xa nhìn lại như thể chìm sâu vào vực thẳm. Trên làn da cô, những chiếc lông tơ rung động như cánh chim muốn thoát khỏi chốn bóng tối.
Dưới ống kính, hai đôi môi bình tĩnh dán sát vào nhau. Không ai nhận ra trong bóng tối có một cuộc giằng co âm thầm.
Chỉ có nhân viên thu âm, đeo tai nghe, mới nghe được những âm thanh rất nhỏ: tiếng lụa cọ vào áo sơ mi, tiếng chân ghế cũ kỹ cọt kẹt, và cả tiếng nuốt nước bọt không dễ nhận ra.
Đến khi đạo diễn Uông Thành hô “Cắt!”, viên kẹo đã tan nửa trong miệng hai người.
Truy Dã kéo lại dây áo trượt xuống vai Ô Mạn, bật cười đầy ẩn ý: “Chị quên ăn kẹo, tôi giúp chị bổ sung rồi. Đồng cam cộng khổ, có đầu có đuôi.”
Ô Mạn trừng mắt nhìn cậu, cơ thể vẫn còn hơi mềm nhũn, cắn răng nói: “Trong kịch bản không hề có mấy thứ này!”
“Chỉ là thêm chút tiểu tiết vô thưởng vô phạt thôi.” Cậu nháy mắt, “Hay là chị chê kỹ thuật hôn của tôi tệ?”
“Quả thật chẳng có gì hay ho.”
Nụ cười của Truy Dã khựng lại. Cậu tựa người ra sau, lười nhác hỏi: “Vậy Dụ Gia Trạch hôn giỏi hơn tôi à?”
“... Đây là cảnh hôn của Đặng Lệ Chi và Trần Nam, nếu cậu muốn so sánh thì cũng nên so với Từ Long.”
Ô Mạn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên người cậu, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cố tình lạnh nhạt.
“Lần sau đừng phạm quy nữa.”
Sau khi quay tiếp một số cảnh, Ô Mạn xin nghỉ một ngày.
Được Triệu Bác Ngữ nhắc nhở, cô mới nhớ ra mình còn một lịch trình tham gia show thực tế. Đó là đêm chung kết của chương trình “Nữ Đoàn 101”, nền tảng mời cô làm khách mời đặc biệt để trao vương miện cho nhóm nữ chiến thắng.
Ô Mạn cảm thấy nực cười, cô là diễn viên chứ có phải idol đâu, đi đó chẳng phải làm bình hoa cho người ta cười nhạo sao?
Nhưng Triệu Bác Ngữ nhất quyết bắt cô phải xuất hiện, nói rằng cô đã đóng phim đến mức "nghiện" quá lâu, tên cô vắng bóng trên hot search đã bao lâu rồi, thứ hạng chỉ số cũng tụt bao nhiêu bậc, chương trình này đang rất hot, lượng truy cập lớn, vân vân và vân vân…
Ô Mạn phun ra hai chữ: “Tôi đi.”
Hoàn hảo chặn đứng màn lải nhải của anh ta.
Stylist chuẩn bị tạo hình cho Ô Mạn, cố gắng chọn phong cách phù hợp với chủ đề idol.
Không thể mặc váy dạ hội quá chững chạc, cũng không thể diện váy ngắn quá lòe loẹt. Cuối cùng, họ quyết định chọn một bộ vest trắng cổ điển, bên trong là áo croptop khoe eo, phối cùng quần ống rộng. Mái tóc dài màu đỏ sẫm được búi gọn, để lộ đôi khuyên tai hình lồng chim độc đáo.
Ô Mạn chợt nhớ đã lâu mình chưa “chăm sóc” fan, lập tức lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh toàn thân trước gương.
@Ô MạnV: Tối nay mọi người pick ai~ [Hình ảnh]
Chưa đầy mười giây, fan hâm mộ đã ồ ạt kéo đến:
“Bà xã, em nhớ chị lắm huhu, em nhớ đến mức nước mắt sắp cạn khô rồi!!!”
“Chị gái ngầu quá đi mất! Trời lại sáng, mưa lại tạnh, tôi lại có động lực rồi!”
“Bảo bối ở đoàn phim nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, ăn uống đầy đủ, mặc ấm, đừng để mình quá mệt mỏi.”
Thậm chí, còn có fan đặc biệt ghép một tấm poster Ô Mạn mặc đồng phục thực tập sinh, đứng ở vị trí trung tâm, kêu gọi mọi người bình chọn để cô ra mắt.
Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Ô Mạn. Đối với cô, người khác có thể là địa ngục, nhưng cũng có thể là thiên đường.
Bao năm qua, cô vẫn chưa thấy chán ghét giới giải trí, vẫn có thể đứng vững giữa bao ác ý và công kích, chính là vì xung quanh cô còn có tình yêu và sự ủng hộ lớn lao bao bọc.
Dù rằng thứ tình cảm này rất xa vời, và cũng có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Đôi khi cô buồn bã nghĩ rằng: Những người hôm nay nói yêu cô, liệu có bao nhiêu người trùng với những người của ngày hôm qua, ngày hôm kia?
Cô luôn cảm thấy mình và fan như bị nhốt chung trong một đoàn tàu điện ngầm lao vút về phía trước. Cô bị nhốt trong khoang lái, còn họ rải rác trong từng toa tàu, chỉ có thể nhìn cô qua lớp kính đóng chặt.
Có người chán nản, không biết đã rời khỏi tàu ở trạm nào. Có người không nhìn thấy toàn bộ con người cô, bèn tự vẽ nên một hình tượng hoàn mỹ, rồi khi phát hiện cô cũng chỉ là một người bình thường, họ cũng rời đi.
Người mới lại bước lên tàu, vòng lặp cứ thế tiếp diễn.
Dường như chẳng ai có thể mãi mãi ở bên cô.
Còn cô, điều duy nhất có thể làm, là không ngừng thiêu đốt chính mình, khởi động động cơ, không để con tàu này dừng lại.
Ô Mạn bước từ cánh gà ra sân khấu, khóe môi nở nụ cười hoàn hảo không chút sơ hở.
Trước đó, vì quá bận đóng phim, Ô Mạn không có thời gian quan tâm đến chương trình này. Nhưng để tham gia, cô đã tranh thủ xem bù hai tập, biết được đây là một cuộc thi sống còn, chọn ra chín người từ một trăm thực tập sinh để ra mắt—chương trình giải trí hot nhất hiện nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-23.html.]
Người nổi bật nhất trong chương trình, chính là người đang đứng đầu bảng xếp hạng bình chọn—Đường Ánh Tuyết.
Ô Mạn ngồi trên khán đài nhìn xuống sân khấu công diễn. Vị trí trung tâm trong phần trình diễn vũ đạo chính là cô gái đó.
Tiết mục này không phải phong cách vũ đạo sôi động thường thấy, mà là một bài hát mộng mơ, chậm rãi.
Đường Ánh Tuyết nhảy xuống từ mô hình mặt trăng trên sân khấu, trông như một tinh linh rơi xuống nhân gian.
Vi Vi, đang ngồi phía sau Ô Mạn, tay cầm bát thuốc bắc, nghe khán giả toàn trường gào thét tên Đường Ánh Tuyết, bĩu môi nhỏ giọng nói:
“Chị Mạn, chính là cô ta—người ké fame chị đó.”
Ô Mạn thờ ơ hỏi:
“Cô thấy cô ấy giống chị à?”
“Chẳng giống chút nào!” Vi Vi tức tối, “Không phải ai nhuộm tóc đỏ cũng có thể giống chị đâu!”
Ô Mạn bật cười, xoa đầu cô ấy.
Cô chống cằm, tiếp tục nhìn về sân khấu.
Đường Ánh Tuyết kiễng mũi chân, duỗi tay, xoay người với những động tác mạnh mẽ và dứt khoát. Có thể thấy cô ấy có nền tảng ballet rất vững, phong cách khác hẳn với những điệu nhảy nữ idol xung quanh.
Cô ấy đứng giữa một nhóm người đẹp diễm lệ nhưng lại nổi bật nhất. Những cô gái kia đều rất xinh, nhưng vẻ đẹp của Đường Ánh Tuyết lại mang một bản chất khác biệt.
Giống như sự khác nhau giữa viên bi thủy tinh ven đường và một viên ngọc trai tròn trịa thực thụ.
Chẳng trách khán giả bên dưới phát cuồng, bất kể nam hay nữ, ai cũng gào thét tên cô ấy.
Ô Mạn mỉm cười thản nhiên:
“Cô ấy đã nổi tiếng thế này rồi mà vẫn cần bám tên tôi, biết đâu còn giúp tôi hưởng ké một đợt nhiệt nữa.”
Vi Vi lầm bầm:
“Chị thật là quá rộng lượng.”
Sau khi tiết mục kết thúc, MC bước lên sân khấu. Đó là một ngôi sao nam—Kỷ Chu, cũng có chút duyên nợ với Ô Mạn.
Anh ta bắt đầu công bố danh sách thành viên ra mắt.
Khán giả bên dưới vừa khóc vừa cười, gào thét tên thực tập sinh mà họ ủng hộ.
Đến vị trí trung tâm cuối cùng, trên màn hình lớn hiển thị tên hai người—Đường Ánh Tuyết và một cô gái khác.
Hai cô gái nắm tay nhau, cùng chờ đợi khoảnh khắc quyết định.
So với cô gái kia—người đã đỏ hoe mắt vì hồi hộp, Đường Ánh Tuyết lại vô cùng bình tĩnh.
Cô chủ động ôm đối phương, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, không hề để tâm đến kết quả của chính mình.
Tiếng hò hét bên dưới càng lớn hơn, dường như mọi người đều đang “đẩy thuyền” cặp đôi này...
Cuối cùng, Kỷ Chu đọc tên người chiến thắng.
Không có gì bất ngờ—Đường Ánh Tuyết.
Cô giành được số phiếu áp đảo.
Giờ đến lượt Ô Mạn bước lên sân khấu.
Cô phụ trách công bố tên nhóm nhạc nữ mới này, và lần lượt ôm từng thành viên để chúc mừng họ ra mắt.
Cầm phong bì trên tay, cô bước lên sân khấu, ung dung phát biểu cảm nghĩ của mình.
“Trước khi công bố tên nhóm, tôi xin nói vài lời.”
“Dù tôi xuất thân là diễn viên, nhưng tôi nghĩ giữa diễn viên và idol có một điểm chung—đó là mang đến giấc mơ cho khán giả.”
"Diễn viên truyền tải câu chuyện qua những vở kịch, còn idol lại mang đến cảm xúc qua sân khấu. Chúng tôi cống hiến bản thân mình, để khán giả có thể cảm nhận một thế giới khác. Tôi nghĩ, đó chính là ý nghĩa sự tồn tại của chúng tôi."
Cô mở phong bì ra:
"Vậy thì, xin chúc mừng nhóm nhạc nữ chính thức ra mắt tối nay—Numerous. Hy vọng các bạn có thể nhận được tình yêu và lòng dũng cảm từ sân khấu nơi giấc mơ bắt đầu này, và tiếp tục cố gắng!"
Ô Mạn dang rộng vòng tay, lần lượt ôm từng cô gái đang khóc đỏ cả mắt.
Đến lượt người cuối cùng—Đường Ánh Tuyết.
Cô ấy dường như tràn ngập cảm xúc, nhưng chỉ cắn chặt môi, giữ chặt nước mắt không để rơi xuống.
Ô Mạn nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, dịu dàng nói:
"Bạn đã làm rất tốt. Chúc mừng bạn."
Đường Ánh Tuyết siết chặt vòng tay, ôm lấy Ô Mạn thật chặt.
"Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi."
Cô bất ngờ nở nụ cười, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ:
"Cuối cùng cũng gặp được chị."
Ô Mạn hơi sững người, ngạc nhiên nhìn Đường Ánh Tuyết.
Đường Ánh Tuyết khẽ cười:
"Trên mạng vẫn luôn nói chúng ta có chút giống nhau, nên tôi rất muốn được gặp chị ngoài đời."
Ô Mạn nhướng mày:
"Vậy, sau khi gặp rồi, cảm giác thế nào?"
Cô không do dự mà nói: "Phát hiện ra có chút giống thật."
Nói xong cô ta buông ra, lùi lại một bước nhìn Ô Mạn với vẻ khiêu khích.
Dường như Ô Mạn không nghe rõ cô ta nói gì, mặt vẫn giữ nụ cười, dịu dàng vẫy tay chào mọi người rồi rời sân khấu.
Xuống khỏi sân khấu, máy quay không còn theo dõi cô, ánh đèn dần tắt, nụ cười trên khuôn mặt Ô Mạn cũng phai nhạt theo.
Thật thú vị.
—