Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-02-10 23:00:50
Lượt xem: 14

Lúc 3 giờ 45 phút sáng, có người đăng một bài viết trên một khu vực nổi tiếng dành cho người ẩn danh.

Tiêu đề bài viết: "Tin Hot, lần này cánh bướm lãng du đậu vào bông hoa nhỏ nào hay đóa hoa lớn nào?"

Ngay sau đó, bài viết nhanh chóng nhận được vô số bình luận, chỉ trong vài chục giây đã lấp đầy trang đầu, tốc độ dựng lầu cực nhanh.

Người đăng bài: "[Hình ảnh] Chụp được ở quán bar, có người đi đường bắt gặp. Nam không đeo khẩu trang, là Truy Dã không sai rồi. Nữ thì đeo khẩu trang nên bị che mất mặt, không nhìn rõ. Nào, cùng nhau đoán xem, không có thưởng đâu!"

1L: Không phải chứ không phải chứ, ảnh đế lại bắt đầu nữa rồi sao?

2L: HHY chứ còn ai nữa? Lần trước chụp được còn rõ rành rành, chắc chắn là đang hẹn hò rồi.

3L: Hà Tuệ Ngữ hôm nay đang quay ngoại cảnh, có hình hậu trường, không phải cô ấy.

4L: Cạn lời, sao lại là Truy Dã nữa thế? Anh ta không phải đang quay bộ phim mới của Uông Thành sao? Quay xong rồi mà lại ra ngoài tán gái à?

5L: Bạn quản làm gì? Quay phim yêu đương đâu có ảnh hưởng gì, có thành tích thì cứ thoải mái mà chơi thôi.

6L: Lại lạc đề rồi kìa, kéo về lại chủ đề chính nào. Vậy rốt cuộc là ai thế? Nhìn dáng người có vẻ cao gầy.

7L: Chẳng lẽ là Đường Ánh Tuyết?? … Kiểu tóc này hơi vi diệu nha.

8L: Idol mà đòi bám diễn viên á? Cách này không có tác dụng đâu. Ảnh đế Cannes như Truy Dã mà lại để mắt đến một idol nhỏ lẻ à? Fan idol đừng có mặt dày thế!

9L: Chán ghê, mấy người có thể đừng có suy nghĩ theo kiểu fandom không? Yêu đương mà cũng xét đến địa vị sao? Đây là hẹn hò hay mai mối vậy?

10L: Stop stop stop, các người không nghĩ đến một người có khả năng nhất à?

11L: Nghĩ rồi, nhưng tôi thấy khả năng thấp nhất ấy chứ.

12L: WM phải không? Hai người họ đang đóng phim chung mà.

13L: Ai biết chút tin đồn về cô ấy và kim chủ thì sẽ biết là không thể nào. Trừ phi cả cô ấy và Truy Dã đều không muốn lăn lộn trong giới nữa.

14L: Có thể đã chia tay rồi mà? Cũng nhiều năm rồi còn gì.

15L: Chia tay cái gì mà chia tay? Dạo trước Kỷ Chu vừa đăng thông cáo báo chí với Ô Mạn là liền bị rớt mất tài nguyên ngay, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng à? Thái tử gia nghiêm túc lắm đó, ai mà dám giành người từ tay anh ta?

16L: Vậy vấn đề là, nếu ai cũng không thể, chẳng lẽ Truy Dã đang yêu một hot girl mạng nào đó?

Cuối cùng, nguyên một bài đăng dài thảo luận hết toàn bộ dàn sao nữ trong giới giải trí, nhưng vẫn không tìm ra được kết luận.

Trong khi đó, Truy Dã - người vừa vô tình bị gán cho hàng tá bạn gái - lại đang nằm dài ngủ say một mình trong tứ hợp viện, vô cùng chân thật và vô tội.

Cả hai người đều ngủ đến khi trời đã xế chiều. Không có điện thoại, ngay cả muốn gọi đồ ăn cũng không được, đành phải lê dạ dày trống rỗng dậy tự nấu.

Ô Mạn nhớ đến chuyện mình từng bị Dụ Gia Trạch chê bai tay nghề nấu nướng, hơi chùn bước, không muốn ra tay. Truy Dã nói nếu đã sợ thì sẽ chẳng bao giờ tiến bộ được.

Thế là hai người trang bị đầy đủ rồi ra ngoài, lẻn vào siêu thị gần đó khi màn đêm vừa buông xuống.

Mỗi người đẩy một chiếc xe hàng, trong đầu Ô Mạn đã lên sẵn kế hoạch cho món ăn tối nay, thế nên rất dứt khoát đi lấy nguyên liệu: trứng gà, cà chua, rau xanh, cà tím...

Cô nhanh chóng lấy đủ những thứ cần thiết, sau đó quay lại tìm Truy Dã. Xe hàng của cậu ta vẫn trống trơn, còn đang đứng trước một quầy hàng, nhận một miếng thử từ nhân viên bán hàng rồi lén lút đút vào trong khẩu trang, trông như một con chuột hamster nhỏ đang ăn vụng.

"..."

Ô Mạn đẩy xe hàng nhỏ của mình nhẹ nhàng va vào xe của cậu ta. Cô định mở miệng hỏi xem cậu có định mua gì không, thì Truy Dã đã bước nhanh đến trước mặt cô, thừa lúc cô chưa kịp phản ứng, vén nhẹ khẩu trang của cô lên rồi nhét một miếng phô mai que vào miệng cô.

Ô Mạn trừng mắt nhìn cậu, cậu lại hỏi: "Ngọt không?"

Câu trách móc cô định buột miệng thốt ra bỗng dưng bị miếng phô mai làm cho nghẹn lại, nuốt xuống cùng với nó. Cô ngượng ngùng đáp ba chữ: "Cũng tạm thôi."

"Chị chọn nhanh ghê nhỉ?" Cậu liếc nhìn xe hàng của cô, "Tôi vẫn chưa biết mua gì đây này."

"Cậu bị rối loạn lựa chọn à?"

"Vì lúc nãy tôi chưa kịp hỏi chị thích ăn gì, không thích ăn gì, nên không dám tùy tiện quyết định."

Ô Mạn hơi sững sờ. Cô mua thực phẩm hoàn toàn theo thực đơn trong đầu mình, toàn là món chay, chưa từng nghĩ đến khẩu vị của Truy Dã.

Bỗng nhiên, cô nhận ra bản thân đã bị Dụ Gia Trạch "đồng hóa" trong chuyện này. Giống như việc anh ta luôn ép cô ăn cay, dù cô không chịu được, nhưng anh ta nói ăn nhiều sẽ quen.

Vậy nên khẩu vị của cô có quan trọng không? Ngoài trợ lý ra, chẳng ai thực sự quan tâm cả. Nhưng giữa cô và trợ lý là mối quan hệ hợp đồng dựa trên tiền bạc. Nếu không có tiền bạc ràng buộc, thì cũng chẳng cần để tâm.

Lâu dần, cô cũng không quan tâm đến sở thích của người khác nữa.

"Vậy, chị thích ăn gì?"

Ô Mạn hoàn hồn, đáp: "Tôi à… Không ăn cay, thích cần tây, còn lại thì đều ổn."

"Được, vậy tôi biết nên mua gì rồi."

Ô Mạn đẩy xe hàng đi sau lưng cậu, nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn cậu thích gì?"

Chu Yêu Yêu

"Tôi à?" Cả hai đang đi qua khu vực đồ uống, Truy Dã lướt mắt một vòng, đưa tay lấy một chai nước cam từ kệ trên cùng, nhẹ nhàng ném vào xe đẩy của Ô Mạn. "Tôi thích cái này."

Ô Mạn cúi đầu nhìn chai nước cam. Trên vỏ chai màu vàng có in hình một người phụ nữ mặc áo thun bó màu vàng, thắt eo, tóc đuôi ngựa, hơi nghiêng người, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo trước ống kính.

Đó chính là Ô Mạn khi cô 29 tuổi. Cô đã làm đại diện cho thương hiệu nước cam này suốt hai năm qua.

"Cậu có thể trả lời nghiêm túc không? Tôi hỏi thật lòng đấy."

Cô đưa tay định đặt chai nước lại kệ, nhưng Truy Dã lại lấy xuống, ngón tay vô thức lướt nhẹ qua hình ảnh của cô trên vỏ chai.

"Tôi thật sự thích uống mà."

Ô Mạn chú ý đến động tác nhỏ đó, năm ngón tay siết c.h.ặ.t t.a.y cầm xe đẩy, cố giữ giọng điệu bình thản: "Cậu không nói sớm, hãng có gửi cho tôi rất nhiều. Sau này tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho cậu một ít."

Hai người tay xách nách mang đầy túi thực phẩm về nhà, mỗi người thống nhất sẽ làm hai món.

Ô Mạn làm món trứng sốt cà chua đơn giản nhất và một món rau trộn. Truy Dã làm món cần tây xào mộc nhĩ và sườn xào chua ngọt.

Cậu mang bàn ăn nhỏ ra sân, lục ra một chiếc radio cũ, đặt dưới gốc cây, nhét vào một cuộn băng cassette. Giai điệu saxophone cổ điển vang lên, là bài The One You Love của Glenn Frey.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-28.html.]

Chiếc radio này vừa nhìn đã biết có tuổi đời không ít. Ô Mạn bưng thức ăn ra, liếc mắt một cái rồi nói: "Cách nghe nhạc của cậu cổ điển thật."

"Vì có những bài hát chỉ có thể nghe bằng băng cassette."

Ô Mạn khó hiểu: "Có sao? Bây giờ có bài nào mà không tìm thấy trên nền tảng nhạc số à?"

"Đương nhiên rồi…" Truy Dã thoáng sững người, sau đó thì thào: "Ví dụ như một bài hát mà ai đó chỉ thu âm riêng cho cô, đó là duy nhất."

"Ai mà còn dùng băng cassette để thu âm chứ? Đúng là kiểu nghi thức kỳ lạ."

Biểu cảm trên mặt Truy Dã bỗng nhiên trầm xuống, như thể bị dội một gáo nước lạnh. Cậu ỉu xìu ngồi xuống: "Ăn cơm thôi."

Cậu gắp một miếng trứng sốt cà chua mà cô làm, Ô Mạn lập tức tập trung quan sát biểu cảm của cậu khi nhai.

Không có biến đổi cảm xúc quá lớn, chỉ nghe cậu bình luận: "Với người mới tập nấu ăn thì không tệ, có thể thêm chút đường nữa."

"Giọng điệu này cứ như đầu bếp chuyên nghiệp ấy…"

Ô Mạn gắp thử món cần tây xào mộc nhĩ của cậu. Món ăn này rất đơn giản, nhưng khi cắn vào lại có thể cảm nhận được lửa nấu được kiểm soát rất tốt, cả cần tây lẫn mộc nhĩ đều giòn vừa đủ.

Cô lập tức bĩu môi, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Truy Dã đắc ý: "Tôi có chín năm kinh nghiệm nấu ăn đấy."

"… Ha, cậu bắt đầu nấu ăn từ năm chín tuổi à?"

Cậu vung đũa, vẽ một con rồng nhỏ trong không trung: "Xin hãy gọi tôi là Tiểu Đầu Bếp Trung Hoa."

Câu nói này nghe có gì đó sai sai. Nhà nào lại để một đứa bé chín tuổi nấu cơm chứ? Nhưng truy hỏi tiếp thì lại không hợp lý, nên Ô Mạn chỉ đơn giản khen cậu vài câu rồi tiếp tục ăn.

Tiếng thơm của đồ ăn lan tỏa, Tiểu Hoàng - con ch.ó trong nhà - nghe mùi liền chạy ào ra từ phòng của Truy Dã, sủa ăng ẳng. Ô Mạn phản xạ có điều kiện, lập tức né ra sau bàn.

Truy Dã bật cười, ôm lấy cổ Tiểu Hoàng: "Yên tâm đi, nó không cắn chị đâu."

Ô Mạn chỉ tay vào con chó: "Rõ ràng là nó đang nhe răng với tô kìa!"

"Nó chỉ thèm ăn thôi."

Tiểu Hoàng sủa hai tiếng phản đối, lập tức vả mặt Truy Dã. Sau đó, nó quay đầu, nhìn Ô Mạn sủa thêm hai tiếng nữa.

Ô Mạn lại dịch người lùi về sau hai bước, biểu cảm đầy nghi ngờ.

"Tôi thực sự bị chó ghét đến vậy sao?"

"Có lẽ…"

"Có lẽ gì?"

Truy Dã cong khóe môi, nhìn thẳng vào cô:

"Có lẽ vì chị quá đẹp."

Truy Dã xoa đầu Tiểu Hoàng, con ch.ó dần trở nên ngoan ngoãn, vui vẻ cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.

"Có lẽ nó biết chị đã cướp mất thứ nó yêu thích nhất."

Bài hát trong radio vừa kết thúc, khoảng lặng ngắn ngủi giữa những giai điệu khiến Ô Mạn chợt nhận ra nhịp tim mình đang đập dồn dập.

Lại đến nữa rồi, lại là những lời ám chỉ mập mờ này.

Nếu nói đây là cách Trần Nam trêu đùa Đặng Lệ Chi, thì trong đó lại pha lẫn dấu vết thuộc về cô và Truy Dã. Đặng Lệ Chi sẽ không bao giờ làm đại diện cho nước cam, Trần Nam cũng không nuôi chó. Những chi tiết ấy hòa lẫn vào nhau, khiến cô không thể phân biệt rõ ràng, tim đập nhanh, hơi thở hỗn loạn, như thể lỡ tay đánh đổ bảng màu, để đen và trắng hòa vào nhau, biến thành một mảng xám mơ hồ.

Bởi vì tất cả đều ẩn giấu dưới lớp vỏ của Trần Nam và Đặng Lệ Chi, không ai nói ra, dù có bất hợp lý cũng cứ thế mà thuận theo.

Cô giả vờ không hiểu, hỏi: "Sao tôi lại không biết mình cướp mất thứ nó thích?"

Truy Dã khẽ ngẩng cằm, ánh mắt chỉ về phía bát của cô, khóe môi cong lên, cười nhẹ:

"Miếng sườn đó."

Trong căn biệt thự của Ô Mạn, người giúp việc vừa dọn dẹp xong, chuẩn bị khóa cửa ra về thì chợt chạm mặt một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉn chu.

Vừa tháo cà vạt, Dụ Gia Trạch vừa hỏi: "Cô ấy đâu?"

"Ô Tiểu thư hai ngày trước đi quay phim, đến giờ vẫn chưa về."

Dụ Gia Trạch lười biếng ậm ừ một tiếng, ngồi xuống sofa: "Không nói là đi đâu sao?"

Người giúp việc lắc đầu.

Anh im lặng một lúc, lướt điện thoại qua lại, rồi đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan:

"Quê bà có bắt chim sẻ không?"

Người giúp việc ngẩn người, rồi gật đầu: "Tất nhiên rồi, chim sẻ hay ăn trộm thóc lúa. Không bắt thì không được."

"Vậy bà có biết cách thuần phục nó không?"

Người giúp việc lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Không biết, thường thì bắt về là g.i.ế.c thôi."

"Vậy để tôi chỉ cho bà một cách."

Dụ Gia Trạch nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp lén mờ mờ trong quán bar trên màn hình điện thoại. Anh đặt hai tay lên đôi chân đang vắt chéo, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn đeo ở ngón út, giọng điệu thong thả mà lạnh lùng:

"Muốn thuần hóa một con sẻ hoang, thường thì người ta sẽ nhổ sạch lông của nó, để nó chỉ có thể bám vào chân mình, không thể bay đi đâu được. Nhưng như thế thì chẳng có gì thú vị cả."

"Nếu là tôi, tôi sẽ cố tình chừa lại cho nó một chút tự do, để nó ảo tưởng rằng mình có thể thoát khỏi tôi, vui mừng vì có thể bay đi."

"Rồi cuối cùng—"

"—Lại rơi xuống thật mạnh."

"Như vậy, con chim nhỏ đó sẽ không bao giờ rời xa được tôi nữa."

Loading...