Sa Vào Đêm Xuân - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-02-11 16:13:00
Lượt xem: 8
Bỗng có tiếng ai đó gọi tên cô từ phía sau.
Ô Mạn giật mình thoát khỏi dòng ký ức, quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ đang đứng cách đó không xa.
"Là chị Ô Mạn phải không?"
Cô chưa lập tức trả lời.
Nhưng chính sự do dự ngắn ngủi ấy lại khiến đối phương càng chắc chắn hơn.
Cô gái không giấu nổi sự kích động, ấp úng một lúc rồi mạnh dạn nói to:
"Tôi thực sự rất thích chị!"
Ô Mạn ngẩn người trong giây lát, sau đó ra hiệu cho cô gái giữ im lặng, rồi lặng lẽ giơ tay làm một động tác cổ vũ.
Khoảnh khắc này vô tình bị người qua đường quay lại, đăng lên mạng.
Và nó bỗng dưng leo lên hot search.
Bình luận bên dưới bùng nổ tranh luận:
"Cô ấy đến Học viện Điện ảnh làm gì?"
"Bạn tôi nói cô ấy đi học."
"Cuối cùng cô ta cũng biết phải học thêm diễn xuất rồi sao?"
"Không phải… hình như là lớp biên kịch."
"Ô Mạn muốn chuyển hướng sang làm biên kịch à? Cô ta bị điên rồi sao?"
"Chuyện nhỏ xíu cũng lên hot search, với cả đoạn clip này nhìn là biết dàn dựng rồi. Đội ngũ của Ô Mạn có tí liêm sỉ không? Tìm một diễn viên phụ để dựng hình tượng chị gái ấm áp à?"
Ô Mạn cũng nhìn thấy hot search đó, chỉ cười trừ trước những lời chửi rủa, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để viết ra câu chuyện.
Nhưng cô không để tâm không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Cô gái đã gọi Ô Mạn hôm đó nhanh chóng đứng ra, công khai chia sẻ trên Weibo:
"Tôi là Dương Mộng, khóa 17 khoa Thu âm của Học viện Điện ảnh, hiện đang thực tập tại công ty hậu kỳ Bù Nhìn Rơm. Nói tôi là người của đội ngũ Ô Mạn mà không có chứng cứ thì không định ra mặt xin lỗi à? Hôm nay tôi chỉ tình cờ gặp chị ấy trong trường, hoàn toàn không biết tại sao chị ấy lại đến, chỉ là quá kích động mà gọi lên. Gọi xong tôi cũng hối hận lắm, không ngờ lại gây ra rắc rối lớn như vậy. Tại đây, tôi xin lỗi chị Ô Mạn. Chị ấy hoàn toàn có thể quay lưng bỏ đi vì đây là lịch trình cá nhân, nhưng chị ấy vẫn đáp lại tôi. Tại sao một người dịu dàng như vậy lại luôn bị người ta nhìn bằng ác ý lớn nhất?"
Cư dân mạng vào trang cá nhân của Dương Mộng, phát hiện cô ấy đã đăng bài về Ô Mạn từ bốn năm trước, mỗi bài đều có đủ lượt thích, chia sẻ, bình luận. Một fan cứng chính hiệu.
Tin đồn dàn dựng nhanh chóng bị đập tan.
Nhiều người không khỏi thương xót Ô Mạn vì bị vu khống, nhưng phần lớn chỉ coi đây như một trò hề rồi bỏ qua.
Triệu Bác Ngữ cuối cùng cũng thở phào, nhưng vẫn không nhịn được mà cằn nhằn Ô Mạn:
"Cô nói xem, có phải cứ phải đi học lớp nâng cao không? Đi cũng được nhưng ngày đầu tiên đã bị nhận ra, nhận ra rồi cô lại còn đáp lại người ta, tự dưng rước chuyện vào mình!"
"Người có thể nhận ra tôi chỉ qua một bóng lưng nhất định là người rất thích tôi. Chẳng lẽ tôi phải làm tổn thương fan của mình chỉ để giữ vững hình tượng ngôi sao hạng A sao?"
"…Cũng không hẳn."
Ô Mạn thản nhiên: "Trong chuyện này tôi không làm gì sai, tôi thấy chẳng có gì phải suy nghĩ lại cả. Anh có thời gian lo chuyện này, chi bằng giúp tôi xem thử kịch bản của tôi viết được không?"
Triệu Bác Ngữ vốn không kỳ vọng gì vào câu chuyện của cô, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy bản thảo.
Cô đặt tên cho câu chuyện là 'Dư Chấn'.
Bối cảnh xảy ra sau một trận động đất lớn. Một người phụ nữ vừa mới kết hôn không lâu thì mất chồng trong thảm họa. Giữa lúc tuyệt vọng, cô gặp một nhạc sĩ trẻ đến vùng bị ảnh hưởng để biểu diễn từ thiện.
Nhạc sĩ này nổi tiếng từ khi còn nhỏ, nhưng càng lớn thì dần mất đi sự linh hoạt trong âm nhạc, không còn ai mời biểu diễn nữa.
Hai con người mang trong mình những tổn thương khác nhau đã gặp nhau vào thời điểm hỗn loạn nhất sau động đất và chữa lành cho nhau. Nhưng khi họ còn chưa kịp thổ lộ tình cảm, người phụ nữ phát hiện chồng cô vẫn còn sống. Thi thể bị nhận nhầm trước đó không phải là anh.
Triệu Bác Ngữ kinh ngạc.
Anh đọc lướt qua một lần, rồi lại đọc kỹ hơn lần nữa.
Nhân vật nữ chính có chút giống với vai của Đặng Lệ Chi, cũng phải trải qua sự giằng xé nội tâm, mắc kẹt giữa người chồng và người tình trẻ.
Quả thật, Ô Mạn đã lấy cảm hứng từ 'Xuân Dạ’ để sáng tạo nhân vật này.
Không có xung đột kịch tính, chỉ có sự lựa chọn của con người trước tình cảm dưới áp lực của cuộc sống và biến cố. Nghĩ rằng mình đã tìm được cứu rỗi trong bóng tối tột cùng, nhưng hóa ra vẫn chỉ là một lần "hận gặp nhau quá muộn" trong đời.
Triệu Bác Ngữ đặt kịch bản xuống, nghiêm túc nói:
"Tôi thấy cô chuyển sang hậu trường cũng có tiềm năng đấy."
"Thật không?"
"Không tệ, tôi thấy câu chuyện này khá thú vị."
Ô Mạn lại gửi bản thảo cho Kỷ Chu. Anh ta đọc xong, chỉ gửi lại một sticker hình quả dâu tây giơ ngón cái lên.
Vậy là câu chuyện đã được quyết định. Ô Mạn sẽ hoàn thiện kịch bản, sau đó bắt đầu luyện tập chính thức.
Trong quá trình tập, chương trình vẫn quay toàn bộ, phần này sẽ được chiếu như hậu trường trong tập chính thức.
Hôm nay cũng là một buổi tập như thường lệ.
Cảnh diễn thử hôm nay là người nghệ sĩ dạy người phụ nữ chơi đàn piano, giữa họ có một bầu không khí mập mờ đang dần trỗi dậy nhưng lại cố kìm nén.
Họ đã tập cảnh này bốn lần rồi, nhưng Kỷ Chu vẫn không kiểm soát tốt cảm xúc, nên đành phải làm lại.
Kỷ Chu ngồi xuống bên cạnh đàn piano, Ô Mạn cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hai người chuẩn bị bắt đầu lại thì cửa phòng tập bị đẩy ra.
Truy Dã đút tay vào túi bước vào, đứng ở góc phòng, tạo thành một đường chéo với bọn họ.
Đây là một phần của chương trình. Trong thời gian tập luyện, "Đại Ma Vương" sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở các phòng tập khác nhau để chấm điểm.
Điểm số của anh ta cũng là một yếu tố quan trọng trong quyết định cuối cùng của các huấn luyện viên.
Ô Mạn và Kỷ Chu đã tập luyện trong phòng khá lâu nhưng vẫn chưa bị Truy Dã ghé thăm. Không ngờ lần đầu tiên anh ta xuất hiện lại đúng vào cảnh này.
Truy Dã mặt không cảm xúc nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-36.html.]
"Các bạn tiếp tục đi, cứ coi như tôi không tồn tại."
Kỷ Chu căng thẳng, lặng lẽ nâng ánh mắt lên. Sau lưng cây đàn piano là một tấm gương lớn sát đất, phản chiếu hình ảnh Truy Dã đang khoanh tay đứng yên, chăm chú quan sát màn trình diễn của họ.
Thực ra, Ô Mạn cũng không thoải mái hơn Kỷ Chu là bao. Cô phớt lờ ánh nhìn phía sau, cố tỏ ra bình tĩnh nhắc nhở:
"Đừng phân tâm."
Kỷ Chu lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi rồi nói:
"Yên tâm đi, lần này tôi chắc chắn không làm hỏng đâu."
Anh vốn là kiểu người càng chịu áp lực càng có thể phát huy vượt mức, nhiều năm kinh nghiệm trên sân khấu đã rèn luyện cho anh tâm lý này.
Dưới ánh mắt như dò xét của Truy Dã, Kỷ Chu cảm thấy mình đã nhập tâm, những ngón tay thon dài bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn.
Ô Mạn thì lại vụng về nhưng đầy cố chấp, gắng gượng đi theo nhịp của anh, ngón tay di chuyển một cách hỗn loạn trên phím đàn.
Chu Yêu Yêu
Đôi tay họ như những dòng xe mất trật tự, vô tình va vào nhau rồi lại vội vã tách ra.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Kỷ Chu lại lặng lẽ áp bàn tay lên tay cô.
Anh đỏ vành tai, nhẹ giọng đọc lời thoại trong kịch bản:
"Cô đánh sai rồi."
Nhưng bàn tay anh vẫn không rời đi, ngược lại còn xoay lại nắm lấy tay cô.
Ô Mạn sững sờ, do dự một chút rồi rút tay ra khỏi bàn tay anh.
Buổi diễn tập đến đây kết thúc.
Truy Dã vẫn im lặng đứng đó, không nói lời nào.
Kỷ Chu có chút bất an, dè dặt hỏi:
"Tôi diễn lại không ổn à?"
Ô Mạn vỗ nhẹ vai anh:
"Rất tốt rồi. Đến lúc lên sân khấu, nhớ giữ nguyên cảm giác này."
"Thế sao mặt anh ta có vẻ… đen thế?"
Kỷ Chu hất cằm về phía Truy Dã.
Biểu cảm của Truy Dã giống như vừa xem một cảnh diễn tập kinh dị chứ không phải một bộ phim tình cảm nghệ thuật, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên pha chút cạn lời.
Sau một thoáng im lặng, cậu thẳng thừng nói với Kỷ Chu:
"Vấn đề trong diễn xuất của anh vừa rồi rất lớn."
Kỷ Chu xụ mặt, lẩm bẩm:
"Vậy nên tôi diễn làm anh ấy cạn lời, mặt mới khó coi vậy à?"
Ô Mạn an ủi:
"Vừa nãy cũng khá ổn mà."
"Tiêu chuẩn của hai người thấp vậy sao?"
Câu nói của Truy Dã làm Kỷ Chu giật mình, lập tức lắc đầu:
"Anh, anh cứ nói thẳng đi, có vấn đề gì?"
Rõ ràng lớn hơn Truy Dã hai tuổi, vậy mà gọi "anh" một cách vô cùng trôi chảy.
Truy Dã bước tới bên cây đàn piano, nói với Kỷ Chu:
"Nhường chỗ."
Kỷ Chu vội vàng đứng dậy, nhường vị trí cho cậu.
"Tôi không nói lý thuyết suông đâu, để tôi diễn cho anh xem."
Cậu hoàn toàn không biết nhạc lý, nhưng chỉ cần quan sát một lần cách Kỷ Chu đặt tay, cậu đã có thể bắt chước y hệt.
Chỉ là, đến khi thực sự chơi đàn, tiếng đàn của cậu nghe đến mức không thể tệ hơn.
Thế nhưng, sự tự tin trên khuôn mặt Truy Dã lại khiến người ta có cảm giác như thể vấn đề nằm ở tai họ, chứ tuyệt đối không phải do cậu đàn sai.
Ô Mạn ngồi bên cạnh cậu, lặp lại động tác trước đó, cùng nhau hỗn loạn trên bàn phím với những ngón tay vụng về.
Hai bàn tay chạm nhau nhanh hơn.
Ngón tay Truy Dã giống như bị bỏng, lập tức bật ra. Cậu cúi mắt xuống, không ai đoán được cậu đang nghĩ gì.
Một lát sau, cậu thẳng lưng lên, vô tình hay hữu ý lại một lần nữa chạm vào tay cô.
"…Lại đánh sai rồi."
Giọng điệu đầy vẻ bực bội, nhưng bàn tay vẫn không rời đi.
Ngược lại, cậu còn len lỏi từng ngón tay vào giữa các ngón tay cô.
Năm ngón tay như loài bò sát, mang theo một lớp mồ hôi mỏng ẩm ướt, xâm nhập vào vùng đất ẩm sâu thẳm. Cuối cùng, phủ lên mu bàn tay cô, đan chặt vào nhau.
Ô Mạn hoảng hốt muốn rút tay ra.
Lúc này, cô không còn phân biệt nổi sự bối rối này là của nhân vật hay của chính bản thân mình nữa.
Cảm giác mê hoặc hoàn toàn khác với Kỷ Chu khiến cô không thể chống đỡ.
Ngón tay cô bị giữ chặt giữa bàn tay cậu và phím đàn, tạo ra một âm thanh trầm thấp vang vọng trong không gian.
Bên cạnh, Kỷ Chu lẩm bẩm:
"Không hổ danh là ảnh đế… đến cả chị Mạn cũng không tiếp nổi cảnh này."
Truy Dã vẫn giữ nguyên tư thế đan tay, quay sang nhìn Kỷ Chu, nhưng ánh mắt lại lướt qua cô, nhàn nhạt nói:
"Hiểu rồi chứ? Thế nào là vừa ra sức kìm chế, lại không thể không đến gần."