Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-02-11 17:41:16
Lượt xem: 8

Tập thứ hai của chương trình ‘Phái Diễn Xuất’ chính thức lên sóng, độ hot của chương trình lại lập kỷ lục mới.

Lần này, các diễn viên lần đầu thử sức với vai trò biên kịch, tự sáng tác kịch bản và dàn dựng một phân đoạn ngắn. Kết quả, mỗi câu chuyện đều khiến người xem cạn lời.

Trọng tâm bàn luận của cư dân mạng sớm đã không còn nằm ở diễn xuất nữa, phần bình luận trực tiếp trên màn hình liên tục nổ ra những lời phàn nàn:

"Cái quái gì thế này? Chủ đề là cuộc sống mà thể hiện bằng cảnh hai người ăn, uống, đi vệ sinh, ngủ nghỉ? Cứu tôi với!"

"Cười xỉu, nhóm đầu tiên nhạt như nước ốc, nhóm thứ hai vừa vào đã cãi nhau, nhưng nội dung cãi lộn chán đến mức bố mẹ tôi cãi nhau còn có chiều sâu hơn."

"Nếu phải chọn một trong hai thì tôi chọn nhóm thứ hai, ít ra còn có tí kịch tính, nhóm đầu tiên xem mà tôi ngủ gật luôn rồi."

"Đến lượt đề tài của Ngụy Cảnh Hoa rồi!"

"Chủ đề của ông ấy đại chúng ghê, tôi còn tưởng sẽ là một thứ gì đó sâu sắc hơn cơ."

"Ước mơ – nghe có vẻ sẽ là một câu chuyện tràn đầy nhiệt huyết đây, tôi háo hức quá!"

"…Chỉ vậy thôi á?"

"Cốt truyện dễ đoán quá, mở đầu bị khinh thường, kết thúc giành chiến thắng, đúng không?"

"Các bạn có yêu cầu quá cao với diễn viên không vậy? Dù gì cũng là chương trình về diễn xuất mà."

"Chương trình đã đưa ra thể thức này, thì biên kịch cũng là một phần được tính điểm chứ, yêu cầu vậy là hợp lý mà?"

Bảy nhóm đầu tiên lần lượt chiếu xong, khán giả ai nấy đều thất vọng. Cuối cùng, đến lượt ‘Dư chấn’ của Ô Mạn và Kỷ Chu lên sóng, khán giả liền đổ dồn sự phẫn nộ vào phần bình luận:

"Một bình hoa di động, một diễn viên lưu lượng, hai cái đầu rỗng, diễn xuất không có thì còn mong chờ kịch bản làm gì? Mọi người giải tán đi!"

"Tôi sẽ coi đây như một tiết mục hài, nhóm này nhất định sẽ là nhóm gây cười số một tối nay, hahaha!"

Thế nhưng, khi cốt truyện dần mở ra, những dòng bình luận tràn ngập màn hình chợt thưa thớt dần.

Những người vừa mỉa mai, chế giễu ban nãy giờ lại bị cuốn vào câu chuyện, bất giác quên cả việc gõ phím.

Câu chuyện kết thúc đột ngột khi người chồng của nhân vật nữ trở về sau thảm họa.

Cảnh quay cuối cùng là một đoạn độc thoại của Ô Mạn:

"Sau này tôi mới biết, vào năm 1980 từng xảy ra một trận động đất khủng khiếp. Nhưng do đặc thù địa chất, nó gây ra những dư chấn kéo dài. Từ khoảnh khắc mảng kiến tạo dịch chuyển vào năm 1980, cho đến khi tạo ra dư chấn vào hôm nay, rõ ràng đáng lẽ phải đến sớm hơn, vậy mà lại mất hàng chục năm trời. Nó đến quá muộn… cũng giống như anh vậy."

Phân đoạn kết thúc, chương trình bước vào phần chấm điểm, nhưng phần bình luận vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện.

"Đù… cốt truyện này quá đỉnh!"

"Trước đó có hot search bóc mẽ việc cô ấy đi học khóa biên kịch, hóa ra là để viết cái này?"

"Nếu thật sự là cô ấy viết thì tôi nể luôn, thái độ làm nghề thế này không ủng hộ cũng khó!"

"Thật sự là Ô Mạn viết á? Hay có biên kịch viết hộ?"

"Nếu so với trình độ biên kịch chuyên nghiệp thì vẫn chưa bằng, nhưng cảm giác đúng là do cô ấy viết ra."

"Người như nào thì viết ra kịch bản như thế, câu chuyện này tam quan lệch lạc quá!"

"Cạn lời, mấy ông đạo đức giả có khi nào lúc ‘hành sự’ cũng nhớ đến tám điều vinh nhục không?"

Chỉ trong chốc lát, phần bình luận chuyển từ tán thưởng sang tranh cãi gay gắt, trở thành một trận chiến hỗn loạn.

Thế nhưng, nhờ màn khẩu chiến này, phân đoạn Dư chấn của Ô Mạn và Kỷ Chu lại leo thẳng lên top tìm kiếm thịnh hành.

Chớp lấy cơ hội, tổ chương trình nhanh chóng tung ra video hậu trường về buổi tập luyện của họ, vốn dự định để đến ngày hôm sau mới phát.

Và trong đó, cảnh Truy Dã thị phạm cho Kỷ Chu cũng không bất ngờ gì khi được đưa vào.

Sau khi xem xong, phần bình luận lại bùng nổ:

"Tôi phun m.á.u mũi mất, sao hai người này lại có chemistry gợi cảm đến thế này…!"

"Ban nãy tôi còn nghĩ Kỷ Chu diễn không tệ, giờ thì tôi tự vả mình đây, so với Truy Dã thì đúng là thảm họa. Ảnh đế Cannes không hổ danh là ảnh đế Cannes, bố vẫn mãi là bố!"

"Hu hu hu… quyến rũ quá, giờ phút này tôi chính là một trái ‘chanh’ ghen tị với Ô Mạn!"

"Người qua đường như tôi giờ càng mong chờ Xuân Dạ ra mắt, hai người này có couple không? Tôi muốn ship CP!"

"Không có đâu, ngoài đời cả hai đều đã có người khác rồi, vậy nên cứ ship cho vui thôi, đừng nhập tâm quá."

*

Để ăn mừng việc tập trước đạt kỷ lục nhiệt độ mới, tổ chương trình đã gọi một bữa lẩu đêm để chiêu đãi mọi người sau khi ghi hình xong tập tiếp theo.

Mặc dù chỉ toàn là lẩu nấm thanh đạm kèm rau củ, hầu như không có mấy đĩa thịt, nhưng ai nấy đã ghi hình suốt cả buổi tối, đều đói đến mức ruột gan cồn cào. Giành lấy một đĩa rau còn căng thẳng hơn lúc tranh giành suất đi tiếp trong chương trình.

Ô Mạn đến muộn, chỗ ngồi còn trống duy nhất nằm giữa Truy Dã và Hà Tuệ Ngữ. Mọi người dường như đã ngầm biết chuyện hai người họ đang hẹn hò, không ai muốn làm kỳ đà cản mũi nên chẳng ai chịu ngồi gần.

Nếu không phải vì phần này được tính là cảnh hậu trường – tức là một phần công việc – Ô Mạn nhất định đã quay đầu bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-37.html.]

Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể ngượng ngùng ngồi xuống.

Cũng may, Truy Dã và Hà Tuệ Ngữ đều là kiểu người biết giữ ý, không có thói quen phô bày tình cảm trước mặt người khác. Hai người ai ăn phần người nấy.

Một lát sau, bữa ăn tất nhiên không thể thiếu màn uống rượu.

Hà Tuệ Ngữ có vẻ vì biết có bạn trai bên cạnh nên rất yên tâm, cứ thế uống hết ly này đến ly khác. Ô Mạn từng uống rượu cùng cô ta vài lần trong tiệc rượu, biết rõ tửu lượng đối phương không cao, chẳng mấy chốc sẽ say gục.

Và lần này cũng không ngoại lệ. Một ly rượu trắng trôi xuống, hai má Hà Tuệ Ngữ đỏ bừng như vừa bị hắt phấn má hồng, nói chuyện bắt đầu líu lưỡi.

Truy Dã đỡ lấy cô gái đang mềm nhũn trong tay, bất đắc dĩ nói với mọi người: “Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về trước đây.”

Mọi người ồn ào trêu chọc, cậu chỉ mỉm cười làm động tác xin lỗi, sau đó dìu Hà Tuệ Ngữ rời đi.

Trong suốt quá trình, lúc nói lời tạm biệt, cậu không hề nhìn Ô Mạn lấy một lần.

Cậu hoàn toàn làm được điều cô mong muốn – giữ khoảng cách, đối xử với nhau như đồng nghiệp bình thường, không liên quan gì đến nhau.

Ô Mạn nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần qua cánh cửa, cầm lấy ly rượu trắng uống một hơi, vị cay nồng xộc thẳng vào cổ họng.

Cô loạng choạng đứng lên: “Rượu này nặng quá, tôi ra ngoài hóng gió chút.”

Kỷ Chu lo lắng nhìn cô: “Chị Mạn có sao không? Có cần tôi đi cùng không?”

“Không cần, cậu cứ ăn đi.”

Cô khoát tay từ chối, mò tìm bao thuốc trong túi rồi rời khỏi phòng.

Nói là hóng gió, thực ra chỉ là cái cớ. Chẳng qua cơn thèm thuốc của cô đột nhiên bùng lên mà thôi.

Nhưng vừa bước vào con hẻm nhỏ bên ngoài phim trường, cô đã nhìn thấy một chấm lửa le lói trong bóng tối. Có người đã đến đây trước và đang hút thuốc.

Bước chân cô chững lại, định quay người rời đi, thì giọng của Truy Dã vọng ra từ bóng đêm: “Chị?”

Cô sững sờ dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói. Truy Dã bước ra một chút, đầu thuốc lập lòe soi sáng nửa bên mặt cậu. Trong bóng đêm, cậu trông như một hồn ma lang thang, chuyên săn lùng những kẻ mang tâm sự bất an.

“Đã nói là đừng gọi tôi như thế rồi.” Cô nhíu mày hỏi, “Không phải cậu đưa cô ấy đi rồi sao?”

“Đúng là đã đưa đi.”

“Vậy sao cậu không đi cùng?”

“Đưa đến cửa là được rồi.” Truy Dã nhíu mày. “Có người đón cô ấy, tôi đi theo làm gì?”

“... Làm bạn trai mà như vậy sao? Để người khác đưa bạn gái mình về nhà?”

Chu Yêu Yêu

Cậu cúi đầu, phả ra một vòng khói trước mặt cô: “Chị tưởng tôi là bạn trai cô ấy à?”

“Không phải sao?”

“Có phải chị tưởng tôi có bạn gái rồi nên mới không né tránh khi trò chuyện với tôi?” Anh khẽ cười, lộ ra vẻ bất lực. “Chị, chị thật biết cách hành hạ tôi.”

Ba từ cuối cùng như một lưỡi cưa nhỏ, răng cưa không sắc bén nhưng vẫn nhẹ nhàng cào lên tim Ô Mạn, để lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

“Hà Tuệ Ngữ có bạn trai rồi, là đàn em của cô ấy, có tham gia đóng ‘Nghiệt Tử ‘nữa. Lần đó, chúng tôi còn cùng nhau đi dự sinh nhật anh ta.” Truy Dã nhìn chằm chằm cô. “Hôm đó, chị cũng đến đón tôi. Cây nến màu xanh đó… chị vẫn còn giữ chứ?”

Tin tức cậu không hẹn hò với ai khiến đầu óc cô trở nên hỗn loạn, suýt chút nữa buột miệng thừa nhận: Vẫn giữ.

Nhưng lý trí kéo cô trở lại, cô vô thức cắn môi dưới, nói dối: “Tôi vứt rồi.”

Truy Dã im lặng, điếu thuốc trên tay càng ngày càng ngắn dần. Ngọn lửa tàn lụi, gương mặt cậu cũng dần chìm vào bóng tối.

Như một bóng ma đã mất đi ngọn lửa linh hồn, bỗng chốc mất hết hứng thú với tất cả mọi thứ.

Cậu không nói thêm một lời nào, dập tắt điếu thuốc, một tay đút túi, tay còn lại khẽ vẫy về phía cô rồi quay người rời đi, không hề ngoái lại.

Ô Mạn nhìn theo bóng lưng cậu sắp khuất khỏi con hẻm, lưỡi cưa vô hình trong tim bỗng trở nên sắc nhọn, cắt vào da thịt khiến cô đau nhói, suýt chút nữa bật thốt gọi cậu lại.

Đúng lúc cô sắp không nhịn được mà lên tiếng, điện thoại trong túi reo lên.

Là cuộc gọi thoại từ Dụ Gia Trạch.

Cô do dự một giây, rồi dứt khoát bắt máy.

Bóng lưng phía trước khựng lại một chút, rồi biến mất nơi góc quẹo.

Cô thu lại ánh mắt, giọng nói lạnh lùng của Dụ Gia Trạch vang lên từ đầu dây bên kia, hơi thở ấm áp của đêm hè cũng chẳng xua nổi cái lạnh trong từng câu chữ.

“Em có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Đương nhiên là nhớ, ngày ngài xuất viện.”

“Vậy em đang ở đâu?”

“Tôi tưởng ngài về nhà tổ.”

“Biết đoán tâm ý của tôi, sao lại đoán trật thế?” Giọng Dụ Gia Trạch bỗng nhiên trở nên mềm mỏng. “Bây giờ tôi chỉ muốn gặp con chim nhỏ của tôi thôi.”

Loading...